Edit: Vân Anh

Beta: Mai Nhi

Ôn Nhuận thật sự bị dọa sợ rồi. Khó khăn lắm mới ngừng ho, mặt vẫn đỏ bừng, ngay cả tai lẫn cổ đều đỏ ửng, đôi mắt đen mờ mờ ánh sương, nhìn lên nhìn xuống nhìn trái nhìn phải, nhưng cũng không dám nhìn Diệp Hàn Thanh. Cậu có chút lúng túng, không khỏi nhướng mày trừng mắt nhìn Quách Tùng Phi nói bậy bạ.

Quách Tùng Phi bị ánh mắt khó chịu của cậu liếc một cái, không những không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy tên nhóc này lớn lên cũng thật cmn đẹp quá mà. Vừa đẹp lại vừa ngoan ngoãn, không giống với những ả lẳng lơ khúm núm mà cậu từng tiếp xúc. Nghĩ đến đó, cậu ta lại không thấy vui nữa. Mặc dù Diệp Hàn Thanh vẫn chưa có được cậu, nhưng mà một người như vậy có thể so với tổng số nam nữ mà cậu ta đã nhắc đến sao.

Lúc này cậu ta lại thấy Diệp Hàn Thanh có chút chua, chắc không phải là thực sự có gì đó với Ôn Nhuận đấy chứ, chỉ đơn giản là cậu ta cảm thấy người này mọi thứ đều rất lợi hại, tốt nhất là hiện tại nên tìm một đối tượng tốt hơn những người khác, ăn giấm rồi.

Trong lòng cảm thấy Ôn Nhuận so với những người cậu ta từng nói chuyện tốt hơn nhiều, thái độ của Quách Tùng Phi đối với Ôn Nhuận lại càng tốt hơn nữa, chẳng qua cậu ta vẫn nhớ phải chừa lại cho “ba” mình một chút thể diện, nên cũng không dám quá niềm nở đối với Ôn Nhuận. Cậu ta định làm giảm đi sự gượng gạo của mình, nhưng không biết lựa lời làm sao mà lại nói: “Bia ngắm đều đổ hết rồi, chơi với hai người chán ghê, không bằng đi chơi CS* đi? Vu Hâm tháng trước vừa mới mở thêm một sân tập mới, vẫn còn chưa mở cửa cho người ngoài đâu, vừa đúng lúc có thể đi thử xem sao.”

*PS: Counter-Strike đại khái là game bắn súng thực tiễn.

Vu Hâm mà cậu ta nói chính là một trong những nhà đầu tư lớn nhất của khu nghỉ mát, cũng là một trong những boss lớn của khu nghỉ mát.

Vu Hâm là nhị đại của thành phố B, tuy anh vẫn thích chơi, nhưng mà cũng sẽ kiếm tiền, đều là người quen với Quách Tùng Phi và Diệp Hàn Thanh.

Diệp Hàn Thanh thờ ơ nhìn cậu ta, không thèm để ý đến, quay qua nói với Ôn Nhuận: “Vẫn muốn chơi sao?” Náo loạn như vậy một hồi, hắn phỏng chừng Ôn Nhuận chắc cũng không còn hứng để chơi nữa.

Quả nhiên Ôn Nhuận lắc đầu, cũng không còn tâm tư để chơi tiếp nữa. Sắc hồng trên mặt cậu cũng vơi đi một ít, nhưng vẫn hiện lên một lớp hồng nhạt mờ mờ, xem ra vẫn là ngượng ngùng vì lời nói vừa rồi.

“Vậy thì đi ăn cơm trước đi đã.” Diệp Hàn Thanh mảy may không đề cập tới chuyện vừa rồi.

Ôn Nhuận gật đầu, hai người cộng thêm một người vệ sĩ, rời khỏi sân tập bắn đến nhà ăn ăn cơm. Nhà ăn ở khu nghỉ ngơi, để duy trì phong cách thống nhất với biệt thự nhà gỗ, cùng là một kiểu mẫu nhà gỗ, nhưng chẳng qua nhà gỗ được làm theo kiểu tam hợp viện*. Phía sau là một rừng cây, phía trước là một hồ nước nhân tạo, ở giữa trung tâm viện được bày một cái bàn.

*Tam hợp viện

Hôm nay thời tiết rất tốt, hai người không dùng cơm ở bên trong nhà ăn, mà ngồi ngay ở bãi đất trống ngoài sân. Diệp Hàn Thanh gọi mấy món đặc trưng trước, sau đó đưa menu cho Ôn Nhuận, bảo cậu xem rồi gọi thêm vài món tuỳ ý.

Đồ ăn lên hết, người phục vụ cầm menu đi, Ôn Nhuận hiển nhiên có chút lộ rõ sự mất tự nhiên của mình ra ngoài. Trong đầu cậu bất giác mà nhớ đến câu nói của Quách Tùng Phi: “Đây là mẹ con sao? Hay vẫn nên gọi là ba nhỏ đi”, tuy rằng chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng vẫn khiến cho cậu mặt đỏ tai hồng, tim nhảy loạn xạ, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.

Len lén liếc mắt nhìn Diệp Hàn Thanh ngồi đối diện, thấy Diệp Hàn Thanh vẫn cư xử như bình thường, trong lòng cậu có cảm giác nói không nên lời, cậu cố che giấu cảm xúc bằng việc rũ mắt xuống khi uống trà. Ôn Nhuận tự trấn an chính mình tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, đừng tự chuốc lấy phiền muộn cho bản thân nữa.

Nhưng cậu không biết rằng, thời điểm cậu liếc trộm Diệp Hàn Thanh, Diệp Hàn Thanh cũng đang nhìn cậu.

Chính vừa rồi cậu len lén nhìn lướt qua, đôi mắt đen nhánh, trong veo như có nước, thêm gò má ửng đỏ, vô tình lại mê người, cậu lại hoàn toàn không tự biết điều đó, vẫn cầm tách trà mà nhấm nháp, còn tưởng là không để lộ ra việc mình lén nhìn Diệp Hàn Thanh.

Diệp Hàn Thanh cũng không vạch trần, giả vờ như chưa phát giác ra, mặc kệ cho cậu nhìn.

Hai người ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn gỗ dành cho hai người, phía sau là ngôi nhà gỗ mang phong cách cổ xưa, xung quanh toàn cây cối. Mặc dù không nói lời nào, những tâm sự thầm kín của mỗi người làm cho bầu không khí nóng lên, và có xu hướng ngày càng nóng hơn……

Tuy nhiên luôn có những người ngu ngốc không cảm nhận được, đột ngột đến phá bầu không khí.

Quách Tùng Phi ngồi ở bàn bên cạnh, nhưng lại gắng sức vươn cổ về phía Ôn Nhuận đang ngồi ở bàn bên này, giống như con vịt duỗi cổ, “Hai người thật sự không đi à? Nghe nói sân tập mới này rất kích thích, đồ trang bị cũng là loại mới nhất.”

Ôn Nhuận vẫn còn mang thù, quay đầu không để ý tới anh. Diệp Hàn Thanh thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, sắc mặt u ám, “Cút.”

Quách Tùng Phi bám riết không buông, ngó Ôn Nhuận rồi lại ngó Diệp Hàn Thanh, đảo mắt nảy ra sáng kiến, cố ý nói với Ôn Nhuận: “Ôi, người vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ ba con cầm súng mặc đồ ngụy trang phải không? Thật sự là vừa đẹp trai lại phong độ, nữ sinh từng thấy qua đều bị mê hoặc đó, còn hận không thể sinh con cho ba ngay tại chỗ đấy….. Hơn nữa sân tập này là công xưởng bỏ hoang, đường xá đều là bê tông, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hiệu suất……”

Ôn Nhuận tưởng tượng một chút, quả thực có một chút tò mò dáng vẻ Diệp Hàn Thanh cầm súng mặc đồ ngụy trang, nhưng mà nghĩ đến tình cảnh của Diệp Hàn Thanh, lại cụp mắt xuống, mặc cho cậu ta nói cái gì cũng không lên tiếng trả lời.



Nhưng thật ra Diệp Hàn Thanh thái độ thất thường, tuy sắc mặt không vui, nhưng lại không bảo cậu ta cút nữa. Ngược lại là vẻ mặt hơi giao động, nhìn về phía Ôn Nhuận, “Cậu đi thử xem? Làm quen trước với hình thức đánh trận cũng tốt.”

Ôn Nhuận đang muốn lắc đầu, lại nghe hắn nói: “Tôi cũng đi cùng.”

Ôn Nhuận sửng sốt, theo bản năng lo lắng nhìn xuống chân mình, lại sợ nói ra sẽ động đến lòng tự tôn của hắn, liền mím môi nhỏ giọng đồng ý.

“Thế để con kêu thêm vài người đến nữa.” Quách Tùng Phi thấy đã thuyết phục được hai người bọn họ, cơm cũng không ăn, đi gọi người một cách vui vẻ.

Ôn Nhuận với Diệp Hàn Thanh ăn cơm xong, thì đi bộ trên con đường nhỏ dưới bóng cây cho tiêu cơm. Qua khoảng hơn hai giờ, Quách Tùng Phi chạy đến gọi người, “Đi thôi, mọi người đến rồi. Vu Hâm cũng đến đây.”

Câu nói phía sau là để nói với Diệp Hàn Thanh, vốn dĩ Vu Hâm mấy ngày nay đến nơi khác để chơi, nhưng nghe nói Diệp Hàn Thanh tới, liền vội vàng trở về. Mặt khác đám nhị đại mà Quách Tùng Phi gọi tới cũng trong tình trạng tương tự. Dù sao từ sau khi Diệp gia gặp chuyện không may, Diệp Hàn Thanh giường như không tham gia lại bất kì hoạt động nào. Trừ một số việc hắn phải đích thân ra mặt, những cái khác hắn đều từ chối hết thảy.

Vì vậy mà đám nhị đại thích náo nhiệt này vừa nghe nói Diệp Hàn Thanh ở khu nghỉ mát, còn muốn chơi CS trực tiếp, bỏ mặc mọi việc, tất cả đều tới.

Có người đơn thuần chỉ là tò mò, cũng có người ngầm muốn xem náo nhiệt, nhưng đợi đến lúc Diệp Hàn Thanh ngồi xe lăn đi ra, tất cả mọi người đều không phát ra âm thanh, mặc dù người đó ngồi trên xe lăn, nhưng một chút vẻ suy thoái cũng không lộ ra, khí thế vậy mà so với trước kia càng mạnh hơn, vừa nhìn là biết không dễ động vào.

“Cậu cuối cùng cũng đến rồi, sau khi cậu không đến, tôi đều không có đối thủ.” Vu Hâm tiến lên trước, đấm vào vai Diệp Hàn Thanh.

Diệp Hàn Thanh cười, nghiêng người ý bảo Ôn Nhuận đang đứng bên cạnh, “Đến chơi với một người bạn, đừng nghiêm túc quá.”

Đã nói là không cần phải nghiêm túc, nhưng mà Vu Hâm lại đứng ra chủ trì trò chơi. Rất nhanh liền đem đám người Quách Tùng Phi mang đến chia làm hai nhóm. Một nhóm năm người. Diệp Hàn Thanh dẫn Ôn Nhuận cùng vệ sĩ Dư Bưu, thêm hai tên nhị đại. Một người là Tiểu Thu lúc nào cũng ăn mặc thời trang, một người thì có mái tóc xoăn tít.

Vu Hâm cùng với Quách Tùng Phi một đội, thêm hai tên nhị đại nữa.

Đội của Diệp Hàn Thanh là đội đỏ, Vu Hâm là đội xanh. Sân tập mới ở phía bên kia núi rừng, là khu xưởng bỏ hoang với hơn 60 mẫu. Công xưởng đã bị bỏ hoang từ lâu. Là Vu Hâm lúc trước nhìn trúng, cố ý mua lại nó, bây giờ mới hoàn thành khai phá.

Hai đội đang thay trang bị trên sân, trang phục màu ri, mũ giáp chống đạn, áo giáp, găng tay nửa ngón và súng trường đạn nước. Sau khi trang bị đầy đủ, các huấn luyện viên đưa hai đội đến các địa điểm chờ khác nhau để giải thích luật chơi.

Người chơi hai đội phải tranh đoạt ba lá cờ hiệu, trong vòng một giờ, đội nào giành được ba lá cờ trước sẽ giành thắng lợi. Nếu hết thời gian, nhưng không có đội nào đoạt được ba lá cờ hiệu, thì đội có hai lá cờ hiệu thắng cuộc. Cờ hiệu không được giấu kín. Bắt buộc phải do một thành viên trong đội đeo.

Trong trò chơi nếu bị bắn trúng đầu, thì sẽ chết ngay lập tức. Phải bắn trúng ba lần lên ngực hoặc lưng, thì người chơi mới chết. Trên áo giáp có màn hình điện tử, sẽ hiển thị số lần bị bắn trúng. Súng ống của các thành viên sau khi bị phán tử vong sẽ bị khóa, buộc phải rời khỏi cuộc chơi.

Khi bắt đầu trò chơi mỗi thành viên chỉ có một băng đạn, những băng đạn còn lại và các vật tư khác cần phải tìm kiếm ở khu xưởng bỏ hoang mới thu thập được.

Ôn Nhuận lần đầu tiên chơi, vẻ mặt có chút hưng phấn, tuy rằng súng nước trên tay không mô phỏng hoàn toàn, nhưng kim loại súng có kết cấu rất tốt, cầm trên tay, có một sự kích thích như cầm súng thật bắn nhau vậy.

Huấn luyện viên giải thích luật chơi xong, sau khi hệ thống đếm ngược kết thúc, cửa khu chờ được mở ra. Năm người men theo đường quốc lộ đi trước, sau khi đến khu xưởng gần nhất, Diệp Hàn Thanh bắt đầu giao nhiệm vụ.

“Chia ra hai nhóm đi tìm vật tư trước, sau đó tập hợp ở trước khu xưởng.” Diệp Hàn Thanh chỉ tay vào Dư Bưu và Tiểu Thu, “Hai người đi lục soát ở tòa bên trái. Cậu đi theo bọn tôi.” Vế sau là nói với người tóc xoăn. Năm người lính được chia làm hai nhóm, trước hết là phải tìm kiếm đủ vật tư đã.

Diệp Hàn Thanh dẫn theo bọn họ đến sát chân tường khu xưởng phía trước. Quách Tùng Phi thế mà nói đúng, hạn chế của xe lăn ở sân tập khu xưởng bỏ hoang này không nhiều, trừ việc không thể lên lầu, mặt khác còn có thể coi như phương tiện.

Sau khi vào cửa lớn của công xưởng, Diệp Hàn Thanh tìm vị trí có góc nhìn tốt nhất để ẩn náu, họng súng bắn nước đen ngòm khẽ ló ra ngoài cửa sổ một chút, “Hai người lên lầu tìm vật tư, Ôn Nhuận lên nóc nhà xem xét chút, xem coi có thể nhìn được chỗ cờ hiệu hay không.”

Vị trí của cờ sẽ không được nói trước, buộc chính bọn họ tự mình đi tìm.

Ôn Nhuận gật đầu, cầm súng cùng tóc xanh đi lên lầu. Đi được một nửa không biết ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Diệp Hàn Thanh đang giấu mình trong góc tường, hơn nửa người bị lấp bên trong, có một luồng hơi thở lạnh lẽo tản ra mỏng manh. Hắn mặc trang phục rằn ri, lưng thẳng tắp, khuôn mặt bị che bởi mũ giáp, chỉ lờ mờ nhìn thấy được đôi mắt đang nheo lại, bàn tay thon dài có lực của hắn đeo găng tay nửa ngón, các đốt ngón tay để lộ ra ngoài bị uốn cong và kéo căng, giữ cố định súng nhắm.

Nhớ đến những lời nói lúc trước của Quách Tùng Phi, Ôn Nhuận nghĩ thầm nói vậy rất đúng. Diệp tổng mặc quân phục rằn ri, bộ dạng thật sự rất đẹp trai, cả người toát ra một loại nam tính cuồng dã.

Cậu không dám nhìn thêm, ngừng một lúc liền rất nhanh chạy lên theo, tóc xanh phụ trách lục soát tầng hai, cậu đành lên tầng ba. Cảnh tượng nơi này thật đáng để tâm, đạo cụ đều là của khu xưởng trước khi chuyển đi còn sót lại, được bảo quản rất tốt, có độ trùng tu và chân thực cao. Tầng ba có một đống hộp gỗ bị vứt lung tung, cậu lục tung tất cả các thùng, mới tìm được hai băng đạn, một cái lựu đạn cán gỗ và một tấm bản đồ. Cho đồ vào cái túi nhỏ trước ngực của áo giáp. Ôn Nhuận lại cúi người đi lên tầng thượng. Mái được mở hết cỡ, lan can bê tông chỉ cao nửa người ngồi. Ôn Nhuận sợ bị phát hiện, cậu cẩn thận cúi người đi sát vào lan can bê tông. Chỉ lặng lẽ để lộ ra đôi mắt để nhìn. Tầng ba là tầng cao nhất của công trình trong sân bắn, sân thượng lầu bốn có thể được nhìn thấy hết cảnh vật bên dưới. Nhưng mà cậu nhìn một vòng, cũng không nhìn được vật nào nhìn giống cờ hiệu cả, chỉ có thể thật cẩn thận đi xuống lầu, lại lục soát tầng ba một lượt nữa để chắc chắn rằng không có để sót cái gì, mới đi xuống.



Tóc xoăn ở tầng hai tìm được ba băng đạn, thu hoạch coi như tạm ổn. Một hồi, Diệp Hàn Thanh nghiên cứu tấm bản đồ Ôn Nhuận vừa tìm thấy được. Rồi dẫn người ra khỏi xưởng, tiếp tục đi về phía trước.

Trong sân bắn có biển chỉ dẫn, năm người theo biển chỉ dẫn lục soát khắp nơi, chẳng mấy chốc trên người đã chất đầy một túi vật tư lớn. Nửa đoạn đường phía trước không có địch, nên mọi việc khá suôn sẻ. Tầm khoảng 15 phút sau, năm người đi đến trước căn tin của công xưởng. Căn tin có một quảng trường không nhỏ, trên quảng trường không có mái che, ở giữa có cắm một lá cờ hiệu màu đỏ bay phấp phới. Tiểu Thu hưng phấn muốn đi ra giật cờ, nhưng Diệp Hàn Thanh không cho động, mà bảo tóc xoăn đi đến lầu ba xưởng đối diện mai phục, Tiểu Thu đến một xưởng đối diện để trốn. Hắn tự mình dẫn Ôn Nhuận tiến vào căn tin.

Vị trí ba nhóm người ẩn náu, vừa vặn hình thành nên một hình tam giác. Diệp Hàn Thanh và Ôn Nhuận sau khi tìm được chỗ ẩn thân, mở tai nghe nói: “Đừng lục soát hết vật tư ở dưới lầu, cần để lại một chút làm vật ngụy trang. Mọi người cẩn thận chú ý hướng tây nam, người đội xanh chắc hẳn sẽ đến nhanh thôi.”

Nói xong hắn liền không nhắc lại nữa, nghiêng người tránh ở sau cửa sổ, canh giữ ở bên cửa sổ như một pho tượng bất động. Ôn Nhuận ẩn náu ở phía cửa sổ đối diện hắn, cũng vểnh tai chú ý động tĩnh bên ngoài.

Nơi mà Diệp Hàn Thanh chọn có góc nhìn rất tốt, cửa sổ mà hắn canh gác hướng về phía cờ hiệu đang bay trong gió, mà Ôn Nhuận bên này, lại đối diện với con đường đội xanh có thể đi qua.

Hai người không có nói chuyện với nhau, mà chỉ canh gác hai bên, đợi chưa đến năm phút, Ôn Nhuận liền thấy phía xa xa có một bóng người bên cạnh cái thùng rác cỡ lớn. Động tác của đối phương rất nhanh, Ôn Nhuận thiếu chút nữa tưởng mình bị hoa mắt rồi. Lại nhìn chằm chằm không chớp mắt thùng rác một phút, rốt cục thấy được một góc áo đối phương không cẩn thận bị lộ ra.

Khẽ ra hiệu với Diệp Hàn Thanh, Diệp Hàn Thanh chậm rãi di chuyển xe lăn lại gần, cùng Ôn Nhuận mỗi người một bên, nhìn chằm chằm người đang trốn phía sau thùng rác. Người kia chắc muốn đi qua lối cửa sau của căn tin, sau khi nấp một lúc xác nhận không có nguy hiểm, hắn ta liền thận trọng di chuyển ra ngoài, cúi người cầm súng nhanh chóng chạy hướng đến cửa sau căn tin.

Mắt Diệp Hàn Thanh nhíu lại, dùng ngón tay bóp cò súng, một tiếng súng vang lên “pằng”, liền nghe thấy âm thanh của hệ thống được lập trình sẵn: “Người chơi Tiền Tam Thạch của đội xanh bị bắn trúng đầu tử vong, bị loại.”

Tiền Tam Thạch sững sờ, nhìn về hướng tiếng súng vang lên, lại không thấy được người nổ súng. Hắn ta ôm súng với vẻ mặt giận dữ, đem vật tự trên người ném tại chỗ, chỉ mặc mỗi đồ ngụy trang rời khỏi.

“ Tôi đi nhặt vật tư về.”

Ôn Nhuận nhìn chằm chằm vào chiếc túi bị nhém trên mặt đất. Diệp Hàn Thanh giữ chặt cổ tay cậu, nhỏ giọng nói: “Không vội.” Nói xong ngón tay khô khốc vẫn siết chặt lấy cổ tay cậu, Ôn Nhuận có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn cao hơn mình, có chút không tự nhiên mà tránh ra một chút.

Diệp Hàn Thanh buông cổ tay cậu ra, để cho cậu đổi chỗ cho mình. Sau khi hai người ẩn náu xong, thế mà tầng hai đối diện với cửa sổ nơi họ ở ban đầu kia, có một lỗ súng đen ngòm đang khẽ ló ra thăm dò.

Nòng súng nhắm thẳng cửa sổ căn tin lầu một một hồi lâu, không thấy gì, lại lặng lẽ thu trở về. Ôn Nhuận lo lắng nuốt nước bọt, quả nhiên một lúc sau, cậu thấy một người bước ra từ tòa nhà đó. Đối phương đẩy một cái thùng rác cỡ lớn làm vật che chắn, cẩn thận tiến về đống vật tư của Tiền Tam Thạch, càng ngày càng gần……

Ôn Nhuận siết chặt súng theo bản năng, ngay tại lúc bọn họ đang căng thẳng hồi hộp, phía sau bỗng truyền đến tiếng súng liên tục. Ôn Nhuận quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy cờ hiệu đỏ vẫn còn bay phấp phới, trên quảng trường không có lấy một bóng người. Liền phỏng đoán rằng người của đội xanh chắc hẳn đã vào trong xưởng rồi, đang đối phó với bọn Dư Bưu, cũng không biết ai thắng ai thua……

Tiếng súng ở quảng trường căn tin khiến chiếc thùng rác đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích. Sau khi xác định không phải phe mình gặp nguy hiểm, Quách Tùng Phi tiếp tục thận trọng đẩy thùng rác.

Súng của Tiền Tam Thạch lắp ống giảm thanh, cậu ta chắc chắn phải đem ống giảm thanh về.

Cậu ta khom lưng di chuyển một lúc lâu, cuối cùng cách đống vật tư kia chỉ vài bước. Cậu ta thở dài nhẹ nhõm, lại tiếp tục đẩy thùng rác.

Trong căn tin, Diệp Hàn Thanh tháo mặt nạ bảo hộ, kề bên tai Ôn Nhuận nhỏ giọng: “Cậu qua cửa sổ bên trái căn tin nhảy ra đi, sau đó đến phía đối diện, cứ tùy ý bắn người.” Hơi thở ấm áp phả vào tai, hai má Ôn Nhuận nóng lên, khẩn trương buông mặt nạ bảo hộ, khom lưng đi ra ngoài.

Quách Tùng Phi lúc này chỉ cách đống vật tư kia nửa bước, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên đống vật tư kia, không hề chú ý đến động tác nhỏ của Ôn Nhuận đang khom lưng đi phía sau.

Ôn Nhuận vừa tiến vào nơi Quách Tùng Phi vừa rời đi để đến chỗ đống vật tư, khom lưng tìm cửa sổ, thò họng súng ra, bắn một phát vào lưng Quách Tùng Phi.

Đột nhiên bị đạn nước đập vào lưng, Quách Tùng Phi lại càng hoảng sợ, theo bản năng đẩy thùng rác đổi hướng, chắn phía sau. Số ba trên màn hình điện tử trên ngực cậu ta đổi thành số hai.

Cậu ta có chút đau lòng, liều mình nhặt khẩu súng dưới đất, sau khi tháo ống giảm thanh, cậu ta muốn chạy về hướng căn tin. Kết quả vừa quay người lại đối mặt với họng súng đen ngòm của Diệp Hàn Thanh, Diệp Hàn Thanh không chút do dự bóp cò súng, bắn một phát đạn vào đầu “Pằng”.

Quách Tùng Phi há to miệng.

Âm thanh hệ thống thông báo: “Người chơi Quách Tùng Phi đội xanh bị bắn trúng đầu tử vong, bị loại.”

Ôn Nhuận khom lưng nhanh chóng chạy về phía đối diện, thuận tay nhặt băng đạn trên mặt đất nhét vào túi mình, nhỏ giọng thúc giục cậu ta, “Vật tư trên người cậu đều đưa đây đi, nhanh lên!”

Quách Tùng Phi tức giận đem ống giảm thanh và băng đạn đưa cho Ôn Nhuận, nhằm vào Diệp Hàn Thanh đang nấp sau cửa sổ, trong lòng thầm mắng người này thật cmn nham hiểm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play