Chuyện xảy ra ở đoàn phim, Trịnh Tuyên có chút do dự, vẫn nói với Diệp Hàn
Thanh. Đoàn phim vẫn luôn áp xuống chuyện giấu kim, hành động của cảnh
sát bên kia cũng không lớn, ngay từ đầu hắn vốn định giấu diếm để chờ
giải quyết xong mới nói nhưng nghĩ Diệp Hàn Thanh sớm muộn gì cũng sẽ
biết, nếu gạt Diệp Hàn Thanh không chừng sau đó hắn điên càng lợi hại
hơn.
Không ai biết rõ Diệp Hàn Thanh có
bao nhiêu bảo hộ, nhất là đối với Ôn Nhuận đã được hắn đặt ở trong lòng, Trịnh Tuyên cũng không dám tưởng tượng biểu tình của Diệp Hàn Thanh sau khi biết chuyện.
Thế nhưng hắn cũng không có lựa chọn nào khác, cuối cùng vẫn tránh Ôn Nhuận rồi gọi điện qua.
Giọng DIệp Hàn Thanh trong điện thoại như giếng cổ không sóng, sự bình tĩnh
đó khiến Trịnh Tuyên có chút sợ hãi. Liếm liếm môi, Trịnh Tuyên vô cùng
lo sợ nói với hắn về tình huống hiện tại.
“Tôi đã tìm người điều tra, số qq đó được mua trên Taobao, bên trên không
lưu lại bất kỳ thông tin cá nhân nào, trong nhật ký trò chuyện cũng chỉ
có của nhóm hậu viện và của thành viên nhóm hậu viện, thông tin cá nhân
đăng ký trong sự kiện cũng đều là giả, số di động đã bị hủy. Đối phương
chuẩn bị rất kỹ càng, có điều trong nhóm fan có người nói rằng lúc đi
thăm phim trường cô có nói chuyện với người kia. Tôi lấy hình ảnh giám
sát ra, cô bé kia cũng đã xác nhận. Mấu chốt là hình chụp cách quá xa,
vả lại không thấy được mặt rõ ràng nên rất khó tìm ra. Hơn nữa chứng cứ
không đủ nên không có cách nào xác nhận bánh mochi có giấu kim bên trong là của người kia tặng.”
Bản chất chuyện
này rất tồi tệ nhưng suy cho cùng chỉ có trợ lý Lưu Phong bị thương nhẹ, dù có báo cảnh sát cũng không trông chờ họ sẽ điều động lượng lớn nhân
lực cùng vật lực giúp bọn họ mò kim đáy biển. Họ chỉ có thể tự mình đi
tìm.
Diệp Hàn Thanh nghe hắn nói hết,
trầm mặc hồi lâu mới nói: “Tuôn chuyện này ra, tìm một thời cơ thích hợp rồi tung mấy hình ảnh lên.”
Fan thổ hào* này rõ ràng không phải người ngoài, cô ta rất quen thuộc với giới fan,
có thể hòa mình với fan khác một cách nhanh chóng lại ngụy trang đầy đủ, toàn bộ tư liệu cùng phương thức liên lạc đều là giả chứng tỏ cô ta
nhất định đã có âm mưu từ lâu.
*(giải thích một chút ở đây có nghĩa là fan nhà giàu)
Nếu chỉ là antifan rắp tâm trả thù thì không thể bày mưu tính kế lâu như
vậy lại còn đập một khoản tiền không nhỏ. Tốn thời gian tốn sức lực, còn làm cẩn thận như vậy nhất định là có ý đồ mưu lợi, nhất định cô ta là
bị người xúi giục.
Thế nhưng nhân duyên
suốt thời gian qua của Ôn Nhuận không tồi, gần đây cũng không có cạnh
tranh với ai. Nghĩ tới nghĩ lui, trừ bỏ Lăng Thượng Nghiêu đã đi cai
nghiện cùng Tống Lại đang không có mặt thành phố B, gần đây trở mặt với
Ôn Nhuận cũng chỉ có mẹ con Khâu Kế Hà.
Ngày mùng 2 đầu năm, cậu vì hắn mà chế giễu Khâu Kế Hà một hồi.
“Cậu đi điều tra Diệp Thu Đình.” Cuối cùng Diệp Hàn Thanh nói.
Khưu Kế Hà có một đứa con gái, con gái Diệp Thu Nhuế đã gần 28 tuổi, là tổng giám tài vụ của Diệp thị. Cô ta thừa hưởng sự giả dối và xảo quyệt của
Khưu Kế Hà, có chút đầu óc cùng bản lĩnh bên ngoài.
Con trai là Diệp Thu Đình, 25 tuổi, một tên quần là áo lượt, thấy Tinh Vực
phát triển càng ngày càng mạnh cũng theo vào giới giải trí mở một cái
công ty quản lý. Gã chẳng có tí đầu óc nào, lập trường cũng không đoan
chính. Nghệ sĩ trong công ty không ít nhưng trong đầu đều tiêm nhiễm ý
nghĩ bò lên giường của ông chủ khiến trong công ty chướng khí mù mịt.
Diệp Hàn Thanh cũng chưa từng để vào mắt.
Hiện tại có lẽ người có khả năng làm ra chuyện này chính là Diệp Thu Đình.
“Được, có kết quả tôi sẽ báo cho cậu.”
Trịnh Tuyên cũng cảm thấy rất có lý, sau lại nghĩ tới biểu hiện của hắn hôm
nay rất bình tĩnh, không giống như bình thường liền thăm dò nói: “Cậu có muốn đến thăm Ôn Nhuận không?”
Tuy không ai bị thương nhưng Trịnh Tuyên vừa thấy những cái kim ngắn kia được lấy ra thì da đầu liền tê dại, Ôn Nhuận nhất định cũng bị dọa không ít.
Trịnh Tuyên cho rằng hắn sẽ nhân cơ hội này qua đây vỗ về một phen, như
vậy vừa giúp Ôn Nhuận lấy lại bình tĩnh vừa tránh nháo ra chuyện gì
khác.
Kết quả hắn lại cự tuyệt.
“Gần đây việc cần giải quyết rất nhiều, chờ xử lý xong tôi mới đi thăm em
ấy.” Giọng Diệp Hàn Thanh hơi trầm xuống, nói xong liền cúp máy.
Trịnh Tuyên không có cách nào khác chỉ có thể trước tiên đi tìm Ôn Nhuận
thông tri một phần kế hoạch, sau đó lại liên hệ với luật sư, chỉnh lý
các hạng mục trong tài liệu. Đúng 8 giờ tối, hậu viện hội (fandom) toàn
cầu của Ôn Nhuận đăng một bài dài trên Weibo, tiêu đề tên là: “Gửi
antifan: Không thương cũng đừng thương tổn”.
Weibo dài, phong phú với hơn một nghìn chữ chỉ trích có một số antifan đem
tranh cãi trong vòng fan liên lụy đến idol, lập mưu trà trộn vào nhóm
fan rồi lợi dụng khi fan đi thăm phim trường đem kim được làm thủ công
dấu trong bánh mochi rồi đưa cho idol….. Từ đầu đến cuối ẩn chứa xúc
động phẫn nộ cùng kích động, đầu tiên là căm phẫn chỉ trích sau đó
chuyển đề tài, dẫn ra một vài sự kiện tương tự cách đây vài năm, kêu gọi mọi người theo đuổi idol một cách lý trí, có thể không yêu mến nhưng
cũng xin đừng gây ra tổn thương.
Người
nhìn đến bài viết trên Weibo của Sữa Bột liền tức giận, vừa căm phẫn lại vừa lo lắng, còn có không dám tin có người lại ác độc như vậy, rất
nhiều các Sữa Bột nhao nhao đến dưới weibo của Ôn Nhuận và Trịnh Tuyên
để chứng thực.
Nửa giờ sau, Ôn Nhuận tự mình đăng một cái weibo báo bình an, thẳng thắn xác nhận chuyện này.
[Ôn Nhuận V: Cám ơn sự quan tâm của mọi người, tôi không bị thương nhưng
trợ lý ăn lầm một cái, đã tới bệnh viện kiểm tra rồi. Vết thương không
tính là nghiêm trọng, trước mắt đã xin nghỉ trở về dưỡng thương rồi.
Cũng thực cảm tạ Sữa Bột đến thăm phim trường, tôi tin rằng Sữa Bột sẽ
không làm ra chuyện như thế này. Chúng tôi đã báo cảnh sát, tin rằng họ
sẽ đưa ra một kết quả công bằng.]
Weibo
của Ôn Nhuận vừa lên, Trịnh Tuyên và trang truyền thông chính thức của
Tinh Vực liền đăng lại trong một giây. Trịnh Tuyên tung ra từng cái từng cái tài liệu đã được luật sư chỉnh lý, biểu thị sẽ không nhân nhượng sự việc lần này, chắc chắn sẽ nhờ pháp luật can thiệp, đồng thời cũng kêu
gọi mọi người theo đuổi thần tượng một cách lý trí.
Chuyện này quá mức kinh khủng, không riêng gì nhà Ôn Nhuận, từ mấy năm trước
đã có minh tinh nhận được hoa có giấu dao lam, uống phải đồ uống có lẫn
vật bất minh…. Sự việc tương tự thế này nhiều vô kể, có to có nhỏ, lúc
ấy cũng náo loạn nhưng rất nhanh đều bị áp xuống. Hiện tại lại truyền
ra, ngoài đoàn đội và người hâm mộ của Ôn Nhuận, rất nhiều ngôi sao cũng đều bắt đầu chuyển tiếp weibo.
Đoàn phim ‘Chiết Kích’ tự nhiên xung phong đi đầu, tiếp đó Lục Trạm, Trầm Mục
Tuần còn có Vệ Dã, nghệ sĩ dưới trướng Tinh Vực cũng đều chuyển tiếp.
Phong trào dần dần lan rộng ra hơn một nửa giới giải trí. Có thần tượng
đi đầu, fan liền theo sau, nhất thời trên weibo đâu đâu cũng đều là lời
kêu gọi “[Lý trí theo đuổi thần thượng]”, “[Không thương nhưng đừng
thương tổn]”, còn có không ít trạm tỷ và đại fan của các minh tinh xin
mọi người sau này tặng quà đừng gửi những thứ liên quan đến đồ ăn, phải
đặt sự an toàn của thần thượng lên hàng đầu….
Phong ba trên mạng Trịnh Tuyên càng đẩy càng lên, càng chảy càng lớn. Hắn xem chuẩn thời cơ, cho người tung loạt ảnh được chụp để giám sát kia.
Chỉ qua một đêm, lượt chuyển phát bài đăng trên weibo hậu viện hội (fandom) toàn cầu của Ôn Nhuận đã vượt con số 250.000 mà phía dưới có bình luận
của một Sữa Bột đã được đẩy lên top. Sữa Bột này là một fan lâu năm, tất cả bài viết trên weibo của cô đều liên quan đến Ôn Nhuận vì vậy lời nói cũng càng đáng tin hơn.
[Tôi biết fan
thổ hào này, đáng lẽ tôi không nên tung ra loại ảnh chụp riêng tư như
thế này. Nhưng nghĩ đến nếu lần này không bắt được cô ta, lần sau cô ta
có thể lại làm hại nhóc Ôn, thậm chí thương tổn những người khác nữa
tôi liền thấy căm phẫn cùng bứt rút. Lúc tôi đi tham ban đã ở hiện
trường, lúc chụp ảnh nhóc Ôn không cẩn thận chụp cả cô ta, hy vọng Sữa
Bột có thể đồng tâm hiệp lực tìm ra người này rồi giao cho cảnh sát, đòi lại công đạo cho nhóc Ôn.]
Ảnh chụp trên weibo là một khuôn mặt hơi mơ hồ nhưng vẫn thấy rõ các đường nét. Top
comment được đẩy lên một cái đã được vô số người hâm mộ điên cuồng
chuyển, tất cả các nhà đều đồng tâm hiệp lực muốn tìm ra người này..
Vừa khéo chính là ngay lúc Sữa Bột khắp nơi tìm người thì trên trạm
(fansite) cá nhân của tiểu nghệ sĩ đăng một cái weibo hỏi: Người này
giống kẻ lừa đảo cuỗm tiền bỏ trốn kia không?
Trạm trưởng rất nhanh liền liên hệ với hậu viện hội.
Tiểu nghệ sĩ này xuất thân từ một show tuyển tú, tiếng tăm không lớn, người
hâm mộ không nhiều nhưng vô cùng đoàn kết. Các fan mỗi ngày đều cung cấp bảng số liệu trong các vòng của thần thượng, trạm cá nhân cũng được vận hành một cách công phu.
Thế nhưng một tháng trước đó, trạm trưởng tiền nhiệm đã cuỗm tiền bỏ trốn.
Fan bị lừa tuổi cũng không lớn, lần quyên tiền này là để chuẩn bị một sự
kiện bất ngờ nhân ngày sinh nhật sắp tới của thần tượng. Ai biết các fan thì vất vả lắm mới góp đủ tiền, trạm trưởng lại ôm tiền chạy mất.
Các cô cũng đã báo cảnh sát nhưng sau khi đến đồn cảnh sát lập biên bản thì không có sau đó nữa. Thêm nữa, sức ảnh hưởng của fan bọn họ cũng không
đủ, vài lần phát động tìm người trên mạng đều kết thúc bằng sự thất bại, không nghĩ đến lúc đi ăn dưa nhà khác vậy mà lại phát hiện cái kẻ lừa
đảo này.
Trạm trưởng và quản lý hậu viện
hội xác minh một phen, cuối cùng xác nhận trạm trưởng tiền nhiệm cuỗm
tiền bỏ trốn và “fan thổ hào” là cùng một người.
Hậu viện hội đem tin tức mà trạm trưởng cung cấp báo cho Trịnh Tuyên, các
fan theo dõi sự việc cũng càng tỉ mỉ đào bới các tư liệu, rất nhanh liền đào ra toàn bộ thông tin của các “fan thổ hào” kia.
Người rất nhanh liền bị cảnh sát tìm được, Trịnh Tuyên cuối cùng cũng đứng ra trấn an sự phẫn nộ của fan, nói với bọn họ chuyện còn lại sẽ dùng pháp
luật giải quyết để nhóm fan an tâm một chút.
Weibo liệt hỏa phần du hai ba ngày (Nguyên văn: Liệt hỏa phần du, khán hoa
trên gấm (烈火烹油, 鲜花着锦: liè huǒ pēnɡ yóu, xiān huā zhe jǐn): xem trên mấy
trang dịch nghĩa của trung quốc, câu này gần như thêm dầu vào lửa, thêm
hoa trên gấm…, chỉ sự việc mang tính phóng đại, tốt thì càng tốt hơn…
Nhìn đi nhìn lại không biết dùng câu gì thay vào nên ta để nguyên) cuối
cùng cũng có chút dừng lại, tất cả đều đang đợi kết quả cuối cùncỏ”
Bị bắt là một người phụ nữ hai bảy, hai tám tuổi, tên là Tôn Nha, đang
trốn trong một thôn thuộc thành phố S. Khi bị bắt, lúc đầu người phụ nữ
này còn giả ngu, chết không chịu nhận, sau đó cảnh sát tìm thấy trong
máy tính của cô ta có mấy tài khoản weibo và tài khoản qq, trong đó có
một số QQ đúng là “Dê thích ăn cỏ” và số weibo cá nhân.
Lúc này cô ta cuối cùng mới chịu nhận tội. Chỉ là đối với chuyện giấu kim,
cô ta vẫn khăng khăng nói mình tự làm, vì chán ghét Ôn Nhuận nên mới
tặng bánh mochi có giấu kim, là nhất thời tức giận, đánh mấy ý trí mới
làm ra chuyện như vậy chứ không phải bị người khác xúi giục. Sự kiện
giấu kim tuy là gây ra huyên náo không nhỏ, nhưng thực tế, cũng không
tạo ra thương tổn nghiêm trọng cho người bị hại, chỉ có thể xử lý theo
tranh chấp dân sự. Trái lại, đúng là cô ta quyên tiền phi pháp rồi lại
cuỗm tiền bỏ trốn, số tiền liên quan còn không nhỏ, chờ sau khi cảnh sát thu thập đầy đủ bằng chứng rồi hoàn tất thủ tục, cô ta sẽ bị khởi tố và định án.
Phong ba trên mạng kéo dài hơn một tuần cuối cùng kết thúc bằng việc bắt được antifan và thu hồi số tiền bị chiếm đoạt.
Thế nhưng, Trịnh Tuyên biết rõ, đằng sau người này chắc chắn có kẻ giật
dây. Người có khả năng nhất chính là Diệp Thu Đình. Tuy nhiên, hắn đã
điều tra mấy ngày nhưng một chút bằng chứng hướng về phía Diệp Thu Đình
cũng đều không có.
Mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ qua một cái gì đó, hắn lại liên lạc với Diệp Hàn Thanh một lần nữa.
Diệp Hàn Thanh nói sẽ không đến thăm Ôn Nhuận liền thực sự không tới, thậm
chí mỗi lần lúc Trịnh Tuyên liên lạc với hắn, biểu tình của hắn đều rất
bình tĩnh, một chút dấu hiệu tức giận cũng không có. Trịnh Tuyên chỉ có
thể tự an ủi, Diệp Hàn Thanh sau khi yêu đương tính khi cũng trở lên tốt hơn rồi, mới không phải đang ém đại chiêu khác.
“Điều tra cả mấy tiểu minh tinh mà Diệp Thu Đình gần đây có lui tới”.
Diệp Hàn Thanh một lời bóc trần, Trịnh Tuyên như được khai sáng, cuối cùng
phản ứng được mình rốt cuộc đã bỏ qua điều gì. Hắn chỉ chăm chăm đi tra
việc Diệp Thu Đình có qua lại với Tôn Nha hay không mà lại quên mất Diệp Thu Đình cũng không hiểu rõ về chuyện sự tình bên trong cái vòng này,
việc này hơn phân nửa là do người bên cạnh gã làm ra, hơn nữa người làm
việc này am hiểu các thủ đoạn trong giới giải trí, có khả năng nhất
chính là những tiểu minh tinh bên cạnh gã kia.
Trong một biệt thự nào đó ở thành phố B, một người phụ nữ thân hình mềm mại
như không có xương ghé vào trên ngực Diệp Thu Đình, ngón tay trắng nõn
vẽ vòng tròn trên ngực gã, nũng nịu nói: “Diệp thiếu, Tôn Nha bị bắt
rồi, em rất sợ…”
Diệp Thu Đình híp mắt,
sắc mặt có chút không tốt nhưng vẫn nựng nựng cằm người phụ nữ, cười
nói: “Sợ cái gì, anh còn không thể bảo vệ cho cưng được sao?”
“Diệp thiếu đương nhiên sẽ bảo hộ em….”
Người phụ nữ ôm lấy cổ gã, chủ động hôn lên. Diệp Thu Đình lại không có hứng thú mà đẩy cô ta ra.
Gã nghĩ nếu Tôn Nha cắn chết cũng không thừa nhận có người xúi giục thì
cho dù bọn họ có điều tra lại cũng không tra được đến gã. Vả lại, cho dù Diệp Hàn Thanh biết là gã động tay thì cũng không dám vì một người tình mà làm gì gã.
Vừa nghĩ vậy, lo lắng trong lòng liền tản đi, gã xoay người lại, ôm người phụ nữ trên giường, tiếp tục công việc trước đó….
Ôn Nhuận đợi ở trong đoàn, mỗi ngày ngoài trừ quay phim chính là quay
phim. Sau khi Trịnh Tuyên nói rõ vấn đề với cậu, cậu liền xóa Weibo khỏi di động. Weibo của cậu khiến người khác để ý, cậu lại không quan tâm
đến chuyện bên ngoài, chỉ chuyên tâm quay phim [Nguyên văn:: 两耳不闻窗外事
trong 两耳不闻窗外事,一心只读圣贤书 – ngạn ngữ, nói chung là 2 tai ko nghe việc ở
ngoài cửa sổ, chỉ chú tâm đọc sách thánh hiền].
Mãi đến khi người nọ bị bắt lại, Trịnh Tuyên mới nói cho cậu biết kết quả,
cũng không nhắc đến chuyện phía sau còn có người giật dây, chỉ nói vì sự an toàn của cậu, công ty cử thêm hai trợ lý nữa đến.
Lưu Phong ngoài ý muốn bị thương, Ôn Nhuận cảm thấy rất áy náy, phát cho cô một khoản tiền thưởng lớn rồi để cô về nhà dưỡng thương, đợi khi khỏi
hẳn thì sẽ phụ trách quản lý hậu viện hội còn có Weibo…. mà trợ lý sinh
hoạt của Ôn Nhuận thì được thay thế bằng hai trợ lý nam.
Hai trợ lý nam đều thuộc loại ít nói nhưng làm việc vô cùng cẩn thận, nhất
là người có bộ dạng cao lớn hơn, so với một trợ lý thì càng giống vệ sĩ
hơn. Ôn Nhuận đi đến đâu anh ta liền theo đến đó.
Lúc mới đầu Ôn Nhuận có phần không quen, thế nhưng nghĩ đến ngộ nhỡ vì bản
thân tùy hứng mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn khiến Trịnh Tuyên lo lắng thì liền cố gắng hết sức để thích nghi. Một tháng cứ như vậy qua đi,
phong ba từ chuyện giấu kim trước đó đã hoàn toàn lắng xuống. Ôn Nhuận
cũng quen với sự chăm sóc sát sao của hai trợ lý.
Tới cuối tháng ba, [Kim Lăng Đài] hoàn thành. Để quảng bá cho bộ phim, dàn
diễn viên chính được mời tham gia một chương trình truyền hình mới của
đài Vải. Ôn Nhuận cũng được mời tham dự. Vốn một nam thứ n mười mấy tập
sẽ chết như cậu căn bản không sánh được với vai chính nhưng hiện tại cậu đang nổi nên cũng nhận được lời mời.
Ôn Nhuận xin đạo diễn cho nghỉ một ngày, đến thành phố C ghi hình tiết mục.
Lúc này, cậu không biết rằng Diệp Hàn Thanh đã lâu chưa gặp cũng đã tới thành phố C.
Diệp Hàn Thanh là theo Diệp Thu Đình mà mới. Gần đây, Diệp Thu Đình vô cùng
thích tiểu minh tinh, đi đâu cũng dẫn theo bên cạnh. Lần này, tiểu minh
tinh kia sắp tham dự một show tuyển chọn của đài Vải, gã cũng đi theo
đến thành phố C, cho tình nhân chút thể diện bên ngoài.
Mà tiểu minh tinh này chính là người lúc trước đã liên lạc với Tôn Nha, xúi giục Tôn Nha đi đối phó với Ôn Nhuận.
Thủ đoạn của tiểu minh tinh này làm đến cao minh, che giấu rất khá, Trịnh
Tuyên phải tốn chút công phu mới tra ra được bằng chứng. Sau khi Diệp
Hàn Thanh lấy được vào tay liền “mời” người tới nơi mà mình dày công
sắp xếp.
Diệp Thu Đình tự nhiên cũng có
mặt. Lúc này, gã đang bị trói tay chân, ném trên mặt đất trong gara. Mới đầu gã vẫn có chút kinh hoàng nhưng đợi khi thấy Diệp Hàn Thanh xuất
hiện, gã lại không hề hoảng, hất cằm khiêu khích nói: “Cơn điên của anh
lại phát tác?”
Một lần trước đó Diệp Hàn
Thanh nổi điên, lần đó gã bị nhốt trong khách sạn hai ngày một đêm, Diệp Hàn Thanh sau đó bị Diệp Mậu Khai đánh đến mức phải vào bệnh viện. Diệp Thu Đình cảm thấy mua bán như vậy một chút cũng không lỗ, gã hận không
thể để Diệp Hàn Thanh trói gã lại vài lần, khiến Diệp Mậu Khai triệt để
vứt bỏ hắn mới tốt.
Chính vì vậy, hiện
tại gã trông thấy Diệp Hàn Thanh, nhìn Diệp Hàn Thanh chuyển bánh xe
lăn, hướng về phía mình, tin rằng hắn không làm gì được mình, liền hoàn
toàn không sợ hãi, ngược lại còn mỉm cười: “Lần trước anh bị khâu bao
nhiêu mũi trên đầu? Đã khỏi hẳn chưa?”
Diệp Hàn Thanh ngồi trên xe lăn, ánh mắt bình tĩnh dị thường nhìn gã.
Lúc đầu Diệp Thu Đình còn cười, dần dần thì cười không nổi nữa, dù cho vì
hai chân tàn tật mà chỉ có thể ngồi trên xe lăn nhưng trên người Diệp
Hàn Thanh vĩnh viễn đều mang theo vẻ độc đoán của kẻ đứng ở trên cao. Gã ghét nhất là bộ dạng này của Diệp Hàn Thanh.
“Mang người tới đây.” DIệp Hàn Thanh thản nhiên nói.
Hai vệ sĩ mặc vest đen dẫn một người phụ nữ xinh đẹp từ cách vách tới. Cô
ta còn đang vùng vẫy, lúc nhìn thấy Diệp Thu Đình thì sững sờ, lắp bắp
hô: “Diệp thiếu”.
Diệp Thu Đình vốn còn
buồn bực Diệp Hàn Thanh lại phát điên vì cái gì, đợi nhìn thấy người phụ nữ bị dẫn tới liền cười. Gã đoán được rồi.
Gã nhìn Diệp Hàn Thanh đầy ác ý: “Tôi nói anh phát điên cái gì, thì ra là vì trút giận cho tiểu tình nhân à?”
Lần trước lúc từ Tùng Hải Hào đình quay về, gã đã điều tra Ôn Nhuận, hiển
nhiên cũng biết được tin đồn về Ôn Nhuận và Diệp Hàn Thanh, sau mới có
chuyện gã tìm người đối phó với Ôn Nhuận.
Không đối phó được Diệp Hàn Thanh, làm cho tiểu tình nhân của hắn chịu chút
đau khổ cũng không tồi. Không nghĩ tới, trái với sự tưởng tượng của gã,
Diệp Hàn Thanh còn rất để ý tiểu tình nhân này, vậy mà đích thân trút
giận hộ cậu ta.
Diệp Hàn Thanh lại đột
nhiên cười với gã một cái, cơ thể hơi cúi xuống, đôi mắt thâm trầm chăm
chú nhìn gã nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười, hắn từng chữ từng
chữ nói: “Người của Diệp Hàn Thanh tôi, dù cậu động vào một sợi lông
cũng phải trả lại gấp mười lần.”
Hắn giơ tay lên, sau lưng liền có vệ sĩ bưng lên một cái khay bày đầy kim.
Diệp Thu Đình trông thấy những cây kim lóe lên ánh sáng bén nhọn, mí mắt giật một cái, mạnh miệng nói: “Anh dám!”