Dù sao thì hai người vẫn đang đứng ở hành lang, không tiện giằng co lâu,
Diệp Hàn Thanh luôn dặn dò Ôn Nhuận phải lấy sự nghiệp làm trọng, không
được phụ sự kỳ vọng và bồi dưỡng của Trịnh Tuyên và công ty dành cho
cậu, Ôn Nhuận đều nghiêm túc đồng ý, lúc này hắn mới vơi đi tức giận
trong lòng, tha cho cậu đi.
Sau khi Ôn
Nhuận rời đi, hắn trở về phòng VIP của mình, phòng của hắn và phòng của
Ôn Nhuận cách nhau mấy phòng liền, nhưng trùng hợp là phòng của hai
người vừa lúc lại chéo nhau. Hắn dựa vào bên cửa sổ, xuyên qua ô cửa gỗ
trạm trổ hoa văn cùng hành lang gấp khúc, vừa hay có thể nhìn thấy phòng bên kia của Ôn Nhuận.
Ôn Nhuận vừa ra ngoài, còn đang ở cửa nói chuyện với phục vụ, hắn liền vội vàng đi ra, chắn đường đi của cậu.
Cố Tư Niên đợi ở phòng VIP rất lâu mới thấy hắn chậm rãi di chuyển xe lăn
tiến vào. So với lúc nãy, sắc mặt tốt hơn một chút. Đứa cháu trai này
tâm tình hay thay đổi, ngay cả bản thân cũng không dễ dàng đoán được,
thấy hắn không chủ động nhắc tới, Cố Tư Niên cũng không đến hỏi xem hắn
vội vàng đi ra ngoài làm gì, chỉ tiếp tục câu chuyện đang dang dở lúc
trước.
“Đã cho người loan tin, nếu bọn
người nhà kia thật sự trốn ở đó, bọn chúng chắc chắn sẽ không ngồi im
được nữa mà ra ngoài nghe ngóng tin tức. Sẽ không phải chờ lâu đâu.”
Diệp Hàn Thanh mặt mày thâm trầm, ngón tay vuốt ve tay xe lăn, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh như băng, “Tìm được người thì bắt lại đã, hiện tại chưa phải lúc dùng đến chúng.”
Cố Tư Niên hơi nhíu mày, có chút không tán đồng nói: “Cháu muốn làm gì?”
Diệp Hàn Thanh hơi ngước mắt, trong đáy mắt là nỗi hận thù sâu đậm, “Không
làm gì cả, chỉ cho bọn chúng cũng nếm thử nỗi đau mất đi người thân
thôi.”
Bọn người nhà này, lúc hắn xảy ra
chuyện liền đem theo đống tiền tên tài xế đưa rồi bỏ trốn. Năm đó tên
tài xế kia cũng không ngốc, đã nhận tiền rồi đi giết 3 mẹ con hắn, nhưng lại sợ bị diệt khẩu liên lụy đến người nhà, nên thừa dịp tất cả mọi
người đều không chú ý, liền rút hết tiền mà Khâu Kế Hà đưa cho, sau đó
để người nhà mang theo tiền bỏ trốn.
Còn
tên tài xế thì chủ động nhận tội, khăng khăng nói tai nạn năm đó chỉ là
do say rượu lái xe. Vì đã khiến một người chết hai người trọng thương,
thêm luật sư mà Diệp Hàn Thanh mời đã đứng giữa xoay chuyển vấn đề, tên
tài xế cuối cùng bị phán tám năm tù giam.
Hiện tại đã qua 5 năm, hơn nữa tên tài xế ở trong trại giam cải tạo tốt, vẫn luôn cố gắng để được khoan hồng, chỉ không đầy hai năm nữa là hắn có
thể ra tù. Mà Diệp Hàn Thanh chờ thời khắc này đã rất lâu rồi. Thậm chí
việc tên tài xế được khoan hồng cũng là do hắn ở sau lưng động tay động
chân. Nhìn thấy tên tài xế sắp ra tù, người nhà mà hắn giấu đi có lẽ
đang vô cùng sốt ruột chờ hắn quay về…
Trong đất nước này có biết bao nhiêu là thành phố, quận huyện thị trấn lại
càng nhiều không kể siết, nếu một vài người muốn mai danh ẩn tích thật
sự là việc quá đơn giản. Muốn đi tìm người thì quả là mò kim đáy bể,
nhưng nếu chính bọn chúng không thể ngồi yên tự mình để lộ tung tích,
vậy thì đơn giản hơn nhiều.
Năm đó khi
tên tài xế bị bỏ tù, đầu tiên hắn trọng thương nằm viện, sau đó lại bị
Diệp Mậu Khai đưa đến bệnh viện tâm thần, những việc này đã trì hoãn
không ít thời gian, Khâu Kế Hà cũng sợ hắn tìm được người nên đã sớm xử
lý sạch sẽ. Diệp Hàn Thanh mấy năm nay sống ẩn mình, nhưng lại âm thầm
bỏ không ít công sức đi tìm người, cho tới hôm nay cuối cùng cũng có
chút khởi sắc.
Sau đó hắn đã từng đi đến
chỗ ở trước kia của tên tài xế, hàng xóm đều nói người nhà bọn họ sống
với nhau rất tình cảm, nhưng bà mẹ già thì thường xuyên đau ốm, nhà lại
nghèo, cho nên cuộc sống vô cùng khổ cực. Một gia đình tình cảm sâu đậm
như vậy, lỡ như tên tài xế trong tù bỗng nhiên xảy ra chuyện gì, bọn
chúng chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên ra ngoài nghe ngóng tin tức.
Chỉ cần tìm được người thì đơn giản hơn nhiều.
Diệp Hàn Thanh thả lỏng những ngón tay đang nắm chặt, ngước mắt nhìn về phía Cố Tư Niên, chậm rãi nói: “Cậu không cần lo lắng, cháu sẽ có chừng
mực.”
Cố Tư Niên thầm nghĩ chừng mực cái
con khỉ, nhưng ngoài mặt lại không dám chọc giận Diệp Hàn Thanh. Tính
cách của đứa cháu trai này hắn biết rõ hơn ai hết, đã quyết định chuyện
gì, sẽ không dễ dàng quay đầu. Năm đó hắn ở nước ngoài không quan tâm mẹ con bọn họ, hiện tại chỉ có thể cố gắng đền bù từng chút một, hơn nữa
hắn cũng muốn giám sát Diệp Hàn Thanh, để hắn không làm ra chuyện gì
vượt quá giới hạn.
……
Ôn Nhuận vào nhà vệ sinh một lát rồi mới quay lại phòng, trên đường lại
nghĩ tới Diệp Hàn Thanh. Cậu nghĩ đến những lời Diệp Hàn Thanh nói với
cậu, vừa rồi quá căng thẳng nên rất nhiều chi tiết cậu không có chú ý
tới, bây giờ nghĩ lại có chút đáng nghi, sao Diệp tổng lại biết cậu mới
vừa xuống máy bay, rồi làm sao biết được người cậu ăn cơm cùng là phụ
nữ?
Cậu suy tư một lát, đoán có thể là
Trịnh Tuyên trong lúc vô ý nói cho hắn, dù sao thì quan hệ của hai người bọn họ hình như rất tốt, Diệp tổng biết lộ trình của cậu cũng không có
gì lạ. Còn về người phụ nữ… Có thể là khi bước vào vừa lúc thấy Tạ Ngọc
Phàn…
Ôn Nhuận lắc đầu, cảm thấy hiện tại nghĩ chuyện này cũng không có nghĩa lý gì, vừa lúc Tạ Ngọc Phàn đã nghỉ ngơi xong, liền đề nghị quay lại đoàn phim. Ôn Nhuận vì thế cũng vơi đi nỗi nghi hoặc, ăn mặc kín mít, cẩn thận trở về khách sạn.
Sau buổi lễ khai máy, đoàn phim chính thức khởi quay.
Nữ chính là Tạ Ngọc Phàn, nam phụ là Ôn Nhuận, nam chính là Sở Dư – một
diễn viên xưa nay có nhiều tin đồn không được tốt cho lắm.
Nghe Tạ Ngọc Phàn nói, Sở Dư là một thiếu gia nhà giàu, ỷ vào ngoại hình
cũng khá bảnh bao, gia đình cũng có chút tiền, nên một phút hưng phấn
bước chân vào showbiz. Hắn có tính khí thiếu gia, đã đắc tội với không
ít người trong giới, nhưng mọi người đều kiêng sợ gia thế nhà hắn, nên
cũng không dám làm gì, hắn debut đã hai ba năm nay, tuy rằng gây thù kết oán với nhiều người, nhưng lại không thiếu nơi tìm hắn quay phim. Hơn
nữa khả năng diễn xuất cũng không đến nỗi nào, nên hút không ít fans nhỏ tuổi. Fans của Sở Dư đều gọi hắn là “Thiếu gia”.
Tạ Ngọc Phàn như đang nhiệt tình nhắc nhở Ôn Nhuận, “Cậu cách xa hắn một chút, người này không phải dạng tốt đẹp gì.”
Ôn Nhuận nghe tai phải ra tai trái, bởi vì cậu cảm thấy khi Tạ Ngọc Phàn
nói với cậu lời này chẳng khác gì nói với đứa trẻ lên ba, chỉ còn thiếu
mỗi câu “Con không được chơi cùng bạn kia đâu đấy”.
Tuy rằng cậu không vạch rõ ranh giới bất khả xâm phạm với Sở Dư như Tạ Ngọc Phàn, nhưng bản thân Ôn Nhuận cũng không phải là người hướng ngoại, khi đóng phim cậu không để tình cảm cá nhân xen lẫn vào công việc. Ngoài
những lúc diễn thoại với Tạ Ngọc Phàn ra thì cậu chỉ ngồi một mình đọc
kịch bản, không có tiếp xúc nhiều với Sở Dư mà chỉ đơn thuần là đồng
nghiệp chào hỏi xã giao mà thôi.
Đáng tiếc Sở Dư hiển nhiên không như tưởng tượng.
Mười ngày sau ở đoàn phim, Ôn Nhuận phát hiện Sở Dư có vẻ như đang nhằm vào
cậu. Lúc mới bắt đầu hợp tác còn tốt, hai người gặp mặt còn gật đầu chào hỏi nhau, bên ngoài nhìn có vẻ hòa bình. Nhưng dạo gần đây mỗi lần gặp, Sở Dư không phải cười lạnh thì là trừng mắt nhìn cậu, cả đoàn phim đều
nhìn ra nam chính và nam phụ có mâu thuẫn với nhau.
Nhưng mà nghĩ đến đủ loại sự tích trong quá khứ của Sở Dư, mọi người đều cho
rằng không phải Ôn Nhuận sai, tính cách cậu tốt như vậy, cho dù có mâu
thuẫn thì cũng khẳng định là do Sở Dư kiếm chuyện trước.
Nhất thời mọi người đoàn phim đều tránh Sở Dư, sợ vị này tính tình không tốt lấy mình ra trút giận.
Tạ Ngọc Phàn lén lút ôm hai ly trà sữa đi tìm Ôn Nhuận, vừa thấy liền đưa cho cậu một ly, trà sữa vừa đến còn nóng hổi.
“Cái tính nết chó má kia của Sở Dư, cậu đừng để ý đến y, ai biết y lại phát
điên vì cái gì.” Tạ Ngọc Phàn ôm trà sữa ủ ấm tay, nhìn Ôn Nhuận uống,
cảm thấy cũng không uổng công cô mang đến.
Ôn Nhuận cảm thấy có chút quái lạ, nghĩ thầm ngữ khí này của Tạ Ngọc Phàn, giống như rất hiểu rõ Sở Dư , nhưng nghĩ đến việc Tạ Ngọc Phàn vừa nhắc tới Sở Dư thì sắc mặt liền không tốt, vậy nên cậu không thắc mắc nữa,
hút một ngụm trà sữa nóng, gật đầu nói: “Tôi không để ý.”
Tạ Ngọc Phàn ánh mắt trông đợi nhìn cậu uống thêm một ngụm trà sữa nữa,
nuốt nuốt nước miếng, nghĩ đến việc từ khi tiếp nhận bộ phim đã mấy ngày cậu không được ăn no, lại thêm việc Sở Dư cứ đeo bám mãi không thôi,
liền tức giận sôi máu, tay siết chặt ly trà sữa nói: “Sớm biết Sở Dư là
nam chính, đánh chết tôi cũng ——”
“Cô cũng thế nào?”
Thanh âm từ sau lưng truyền đến, Ôn Nhuận cùng Tạ Ngọc Phàn đồng thời quay
đầu lại, liền thấy Sở Dư mặt không biểu cảm đứng ở đằng sau, trong tay y còn cầm hai ly trà sữa, cũng không biết đã đứng ở đây nghe từ khi nào.
Y có thân hình cao lớn, so với Ôn Nhuận nhìn lực lưỡng hơn đôi chút, vẻ mặt khó coi không nói lời nào, có chút đáng sợ.
Nói xấu sau lưng người khác bị bắt được, Tạ Ngọc Phàn cũng có chút chột dạ, nhưng cô nàng chỉ chột dạ trong chốc lát, có chút kiêu ngạo nói lại,
“Tôi thế nào liên quan quái gì đến anh!”
Sở Dư lạnh lùng cười nhạo một tiếng, ánh mắt mỉa mai liếc về phía Ôn Nhuận, “Liên quan đến chuyện của hắn phải không?”
Ôn Nhuận: “???”
Ủa, tự dưng trút giận lên người cậu vậy trời…… Ôn Nhuận lúng túng ho khan
một tiếng, nhìn qua nhìn lại hai người, cảm thấy hai người này cũng
không phải chán ghét đối phương đến như vậy, chắc hẳn là có chuyện gì đó giữa họ……
Cậu cảm thấy tốt nhất không nên ở lại đây.
“Cái kia…… Tôi còn có chút việc, tôi về khách sạn trước đây.” Ôn Nhuận tìm một cái cớ, chạy mất hút.
Sau đó thì Ôn Nhuận không biết Tạ Ngọc Phàn và Sở Dư đã nói những gì, nhưng ngày hôm sau mọi người đều biết, Sở Dư cùng Tạ Ngọc Phàn và Ôn Nhuận có mâu thuẫn. Ngoài việc bận rộn quay phim, mọi người vẫn không quên bí
mật bàn tán xem rốt cuộc giữa ba người bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Có một số người nghe ngóng được chút tin tức liền đem tin truyền đi khắp nơi.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện, Nãi Ôn: Lần này thật sự không liên quan đến tui mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT