Hôm sau bữa tiệc diễn ra lúc 7 giờ tối, địa điểm ở Lan Hải Đình.
Ôn Nhuận không có xe, nên ngồi xe Tống Lại tới. Tống Lại hơn ba mươi tuổi, mặc tây trang lịch lãm, đeo cặp mắt kính gọng bạc, cười rộ lên rất có
sức hút, Ôn Nhuận bọn họ đều kêu hắn “Anh Tống”.
Tống Lại giới thiệu đơn giản tình huống của đoàn phim cho cậu một chút. Bộ
phim truyền hình chuẩn bị quay này gọi là 《 Kim Lăng Đài 》, là một bộ
phim truyền hình cổ trang huyền thoại được cải biên từ tiểu thuyết. Câu
chuyện lấy bối cảnh tại Kim Lăng, kể về cuộc sống của nam nhân vật chính đã trở về sau chín cái chết của mình, lập lên chiến lược, lang thang
giữa các quốc gia đối lập nhau và cuối cùng thống nhất sông núi. Đây là
nam chính phim truyền hình điển hình, chủ yếu xoay quanh sự thay đổi của triều đại, hận nước thù nhà còn triển khai ra tình huynh đệ.
Bởi vì được chỉ đạo quay bởi đạo diễn Lý Khước, nổi tiếng với các bộ phim
chất lượng cao cùng đội hình diễn viên vô cùng bắt mắt, công bố ra diễn
viên nam chính, nam thứ cùng nữ chính đều là đang hồng.
Tống Lại muốn mang Ôn Nhuận tranh thủ nhân vật thị vệ bên người nam chủ Yến
Vô, miễn cưỡng có thể tính là vai nam năm. Thị vệ Yến Vô suất diễn không nhiều lắm, mười mấy tập đầu vì cứu nam chủ mà chết, nhưng nhân vật của
cậu đặc biệt khiến người ta yêu thích, hơn nữa mười mấy tập ngắn ngủn,
còn có vài đoạn ngắn võ thuật, nếu diễn tốt, sẽ dễ dàng tỏa sáng.
Diễn viên chính đáng tin cậy hơn nữa cơ sở fans nguyên tác khổng lồ, 《 Kim
Lăng Đài 》chưa phát sóng đã nổi, không ít fan nguyên tác đều ở gào khóc
chờ phim bắt đầu quay. Mà ở trong vòng, cũng có không ít người vì đoạt
nhân vật《 Kim Lăng Đài 》mà tranh đấu gay gắt, sóng ngầm mãnh liệt. Chung quy thực lực đạo diễn Lý Khước nằm ở chỗ, chỉ cần là hắn đạo diễn,
không nói rating, ít nhất chất lượng danh tiếng đều có bảo đảm, cho dù
không đến vai chính, có thể đoạt được vai phụ xoát mặt cũng không tệ.
Vốn dĩ chuyện này cũng không tới phiên Ôn Nhuận, nhưng bữa tiệc hôm nay vừa lúc là công ty vì một nữ nghệ sĩ tuyến hai tổ chức. Ôn Nhuận là người
mới của công ty, vừa lúc diện mạo cùng vai phụ trong nguyên tác tương
đối giống, cho nên Tống Lại mới tranh thủ cơ hội hôm nay tới cùng nhau
ăn cơm.
Thời điểm hai người đến, ghế lô
Lan Hải Đình đã người có ngồi, là vị nghệ sĩ tuyến hai Tiêu Tiêu cùng
người đại diện cô Cận Hồng. Tiêu Tiêu chỉ lớn hơn ba tuổi so với Ôn
Nhuận, nhưng so với Ôn Nhuận thì xuất đạo sớm hơn nhiều, cô xuất đạo khi còn là ngôi sao nhí, lúc nhỏ biểu diễn một bộ hài kịch gia đình ăn
khách, tuy rằng sau đó bởi vì việc học tạm thời lui vòng, nhưng mức độ
nổi tiếng vẫn là không nhỏ. Sau khi trở lại ký hợp đồng với Tinh Vực, bộ phim truyền hình đầu tiên liền nhắm vào nữ hai《 Kim Lăng Đài 》.
Ôn Nhuận chào hỏi hai người dưới sự dẫn dắt của Tống Lại, sau đó an tĩnh cúi đầu ngồi xuống, chờ vai chính đêm nay đến.
Mười mấy phút sau phó đạo diễn cùng nhà làm phim mới đến. Phó đạo Trần Vũ
gầy nhưng rắn chắc Laij giỏi giang, vừa tiến đến liền cùng Cận Hồng chào hỏi trước, thoạt nhìn như quen biết nhau. Nhà làm phim Vương Hành có
chút phúc hậu, mang bụng bia chào hỏi một vòng, ngồi xuống ở bên cạnh
phó đạo.
Bởi vì phó đạo cùng Cận Hồng
quen biết, trong bữa tiệc không khí cũng khá ấm áp. Đề tài đều là vây
quanh Tiêu Tiêu. Ôn Nhuận thì ở một bên bồi rượu.
Uống quá ba ly, Ôn Nhuận không nhịn được đi một chuyến vào buồng vệ sinh,
thời điểm ra rửa tay gặp phải Vương Hành. Vương Hành trên mặt cười ha
hả, ánh mắt lại ở trên người cậu dạo qua một vòng, chỉ nói: “Cậu rất
thích hợp với nhân vật ‘ Yến Vô ’ này.”
Ôn Nhuận rũ mắt, theo hắn nói: “Cảm ơn Vương sản xuất thưởng thức.”
Vương Hành cười cười, đến gần cậu hai bước ở trên vai vỗ vỗ thật mạnh, “Tôi
xác thật rất thưởng thức cậu, như vầy, đợi lát nữa bữa tiệc tan cậu tới
phòng tôi, tôi nhìn xem biểu hiện của cậu, nếu biểu hiện tốt, nhân vật
này sẽ cho cậu.”
Ôn Nhuận không nói tiếp, hắn liền từ trong túi móc ra một tấm thẻ phòng nhét vào trong tay cậu,
ái muội nói: “Không gặp không về.”
Hắn
nói xong không đi vào phòng vệ sinh, mà lại xoay người trở về ghế lô, có lẽ chính là vì Ôn Nhuận nên mới đến. Xác định người đi rồi, Ôn Nhuận
chán ghét nhăn lại mi, đem thẻ phòng tùy tay ném vào thùng rác.
Ở trong giới lâu như vậy, Ôn Nhuận gặp qua chuyện này không ít, không
phải một hai người giống Vương Hành nam nữ đều ăn, thông thường những
người này trong tay đều nắm nhiều tài nguyên lớn, chủ động hướng trên
giường bọn họ bò lên không ít người, nhưng Ôn Nhuận lại không phải một
trong số đó.
Cậu đứng ở trước bồn rửa tay, mở nước nghiêm túc rửa tay sạch sẽ, biểu tình bình tĩnh trở về ghế lô.
Thời điểm bữa tiệc tan, Vương sản xuất còn cố ý cùng cậu chào hỏi, ánh mắt
ái muội ở trên người cậu dạo qua một vòng mới rời đi. Tống Lại cùng cậu
đi lấy xe ở bãi đỗ xe, thừa dịp không có ai lặng lẽ hỏi cậu, “Hai người
đã nói gì trong đó?”
Ôn Nhuận nhấp nhấp môi, cài kỹ đai an toàn, “Hắn cho em một tấm thẻ phòng.”
Tống Lại trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Thẻ đâu?”
Ôn Nhuận quay đầu nhìn ánh đèn sặc sỡ phản chiếu trên cửa sổ xe, nói đã ném vào thùng rác rồi.
“……” Tống Lại há miệng thở dốc tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng lại nghẹn
trở về, chỉ là ngữ khí có chút không vui nói: “Em không muốn cũng được,
chỉ là bỏ lỡ lần này, lần sau sẽ không có gì tài nguyên tốt cho em đâu.”
Ôn Nhuận nhẹ nhàng gật đầu, “Em biết rõ.”
Người không có bối cảnh trong giới giải trí, muốn bò lên trên thì phải trả
giá, thân thể cũng là trong số đó. Đã hơn một năm qua Ôn Nhuận được vứt
mấy cái cành ôliu, đều bị cậu cự tuyệt. Có cái Tống Lại biết, có cái
không biết. Tuy rằng Tống Lại ngoài miệng nói cậu không muốn cũng được.
Nhưng Ôn Nhuận phát hiện thái độ Tống Lại, là muốn cậu tìm kim chủ.
Tống Lại hơn ba mươi, ở Tinh Vực tám năm, nhưng không mang được nghệ sĩ lớn, tài nguyên trong tay cũng không được tốt lắm, cho nên được phân đến đều là chút người mới vào. Ôn Nhuận là một trong số đó, cùng là người có tư chất tốt nhất, nhưng đã hơn một năm không có tiếng vang, hắn ta đã nhịn không được muốn đi “đường tắt”. Lấy diện mạo dáng người của Ôn Nhuận,
tìm kim chủ nguyện ý với cậu không khó.
Nhưng Ôn Nhuận ngày thường nghe lời, vẫn một mực cự tuyệt, một
cự tuyệt, hai cái vẫn là cự tuyệt. Tống Lại muốn phát hỏa, lại sợ nháo lớn làm cao tầng công ty biết, rốt cuộc loại chuyện này, ngươi tình ta
nguyện công ty mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu là người đại diện chủ
động dẫn mối, hắn chịu không nổi hậu quả.
Hắn không dám bức người, chỉ có thể trong lòng oán hận từ bỏ khối “nguyên thạch” này, đi tìm khối tiếp theo mài giũa.
Diệp Hàn Thanh chuyển xe lăn từ trong phòng vệ sinh đi ra, hắn ngừng ở trước bồn rửa tay, nhìn thẻ phòng nằm trên cùng trong thùng rác, không biết
như thế nào lại nghĩ tới bộ dáng cậu ở văn phòng lỗ tai hồng hồng ngoan
ngoãn thuận theo mình, trong lòng về điều này ẩn ẩn nhảy lên ngọn lửa
“Phốc” một chút liền tắt.
Hắn rửa sạch tay, chuyển xe lăn vào ghế lô cách vách Ôn Nhuậ
Hôm nay có bữa tiệc tư nhân, hắn sau khi bị tai nạn xe cộ sau càng thêm
không thích ở bên ngoài lộ diện, tính tình cũng tàn bạo hơn rất nhiều.
Không nghĩ tới thật vất vả, ở trong buồng vệ sinh xem “trò hay” một hồi.
Người trên bàn thấy hắn trở về liền nháo lên kêu hắn uống rượu, Diệp Hàn
Thanh mặt không biểu tình từ chối, bạn bè cũng không dám nháo quá mức,
thấy hắn không chịu uống thì từ bỏ. Diệp Hàn Thanh chống cằm trầm tư
trong chốc lát, đột nhiên hỏi nói: “《 Kim Lăng Đài 》 đạo diễn là ai? Lý
Khước?”
Bùi Phàm bị cồn thêu cháy, đầu óc quay cuồng nghĩ nghĩ, nói, “Ông muốn đầu tư?”
Diệp Hàn Thanh lắc đầu, lại không nói.
Sau khi trở về ký túc xá chỉ có một mình Lục Trạm, Thẩm Mục Tuân chạy đi
thông cáo. Ôn Nhuận có chút héo héo nằm liệt đến trên sô pha, thở dài
một hơi.
Lục Trạm đang chơi game quay đầu lại, kinh ngạc nhìn cậu, “Làm sao vậy? Buổi tối không thuận lợi sao?”
Ôn Nhuận cùng đi mấy đoàn phim, bản thân chăm chỉ chịu khổ mài giũa, kỹ
thuật diễn xuất kỳ thật là không tồi, tuy rằng là tiểu trong suốt, nhưng cũng thường thường sẽ có người qua đường chú ý tới sẽ khen một câu rất
có linh khí. Lục Trạm cho rằng đêm nay bắt lấy nhân vật này hẳn là không vấn đề gì mới đúng.
“Nhà làm phim muốn quy tắc ngầm với tớ.” Ôn Nhuận thành thật nói: “Mà tớ cự tuyệt hắn.”
“Ai da, ai biểu Ôn Nhuận chúng ta lớn lên quá đẹp chi.” Lục Trạm bỏ xuống
trò chơi, trìu mến sờ sờ đầu của cậu, “Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga
quá nhiều, chúng ta không cần để ý tới.”
Ôn Nhuận mang ngón tay Lục Trạm đang đặt ở trên đầu mình xuống, ngồi dậy
bẻ ngón tay tính tính, “Còn ba năm lẻ bảy tháng mới được giải ước.”
Một hơi thở dài thật sâu, cậu phiền muộn nói: “Khả năng là tớ bị anh Tống đóng băng, kiếp diễn nghệ sắp hết rồi.”
Lúc Lục Trạm đầu óc đang nghĩ xem nên an ủi cậu như thế nào mới tốt, liền
thấy thằng nhóc này từ dưới bàn trà lấy ra một cuốn sách chuyên ngành,
nghiêm túc nói: “Tớ phải đem tri thức chuyên nghiệp nhặt về, có lẽ sau
giải ước có thể phát triển nghề thứ hai một chút.”
Lục Trạm: “……”
Tớ còn chưa có an ủi cậu tại sao lại vui vẻ trở lại rồi?!
Một chút phát huy cũng không chừa cho người khác!
Diệp Hàn Thanh tìm thấy danh thiếp Lý Khước từ đống danh thiếp. Vòng quá
nhỏ, hắn cùng Lý Khước cũng ăn cơm qua vài lần, chỉ là Tinh Vực cùng Lý
Khước cũng không có hợp tác qua, cho nên quan hệ cũng không thân.
Đem danh thiếp màu đen thiếp vàng đặt lên bàn, Diệp Hàn Thanh nhìn chằm chằm danh thiếp bỏ tư liệu xuống lâm vào trầm tư.
Trên bàn làm việc đều là tư liệu về Ôn Nhuận. Lịch trình phát triển của Ôn
Nhuận từ khi ký hợp đồng đến bây giờ hắn đều biết rõ, bực bội gõ gõ cái
bàn, Diệp Hàn Thanh mang tư liệu trên bàn cùng danh thiếp ném vào thùng
rác.
Hắn nghĩ không ra đường đường Tinh Diệu tổng tài có cái lý do gì phải vì một nghệ sĩ tuyến mười tám mà đi tìm đạo diễn Lý Khước.
Huống chi đứa trẻ kia hắn chạm cũng chưa chạm.
Diệp Hàn Thanh mặt âm trầm, gọi nội bộ kêu Trịnh Tuyên vào.
Trịnh Tuyên là người đại diện vương bài của công ty, trong tay mang một ảnh
đế một ảnh hậu, ở trong giới ôm đồm mạch tài nguyên, là đối tượng mà vô
số công ty khác muốn thọc gậy bánh xe. Nhưng là vị vương bài này tựa như chỉ ở Tinh Vực phát triển, ngay cả ảnh đế ảnh hậu hắn mang cũng không
đào đi được.
“Diệp tổng sao lại rảnh rỗi mà tìm đến tôi?”
Trịnh Tuyên quen thuộc ngồi xuống trên sô pha, biểu tình có chút cà lơ phất
phơ. So sánh hắn cùng với địa vị và thành tựu ở trong vòng, tuổi tác
thật sự quá nhỏ, bất quá nhỏ hơn Diệp Hàn Thanh một tuổi thôi
Diệp Hàn Thanh mặt âm trầm hồi lâu không nói chuyện, trong đầu không ngừng hiện lên ánh mắt sạch sẽ của Ôn Nhuận.
Hắn chưa nhẫn tâm tới mức vấy bẩn ánh mắt sạch sẽ như thế, những người khác nào có thể làm bẩn được?
Trịnh Tuyên đợi nửa ngày, nhìn hắn ở kia xuất thần, đứng lên muốn đi, “Diệp tổng không có việc gì tôi phải đi vội.”
“Công ty có nghệ sĩ tên Ôn Nhuận, là hạt giống tốt.” Diệp Hàn Thanh mở miệng
đoạt lời trước, “Nếu cậu nhìn trúng, về sau cho cậu mang.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Diệp tổng: Tôi dù có nhảy từ đây xuống, cũng sẽ không giúp cái tiểu nghệ sĩ kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT