là chương trình thực tế dành cho các cặp vợ chồng minh tinh, mỗi kỳ sẽ mời ba cặp vợ chồng. Không chỉ vậy, chương trình không có địa điểm quay cụ thể, mà trước tiên sẽ là làm quen với khách mời, sau đó sẽ ghi hình trực tiếp tại nhà các minh tinh, để có thể quay được những cảnh sinh hoạt chân thực nhất.
Khách mời của chương trình không chỉ giới hạn mời những nghệ sĩ nổi tiếng, hơn thế để hỗ trợ tiến độ của chương trình, chương trình cũng thường xuyên mời những nghệ sĩ hạng ba hay những cựu diễn viên, những người đã rời vòng giải trí tham gia.
Hai ba năm gần đây, thật ra tổ tiết mục cũng đã khiến mấy đôi vợ chồng nổi tiếng. Tuy nhiên đây lại là lần đầu tiên mời một cặp chồng chồng.
Sau khi Ôn Nhuận ký hợp đồng, tổ tiết mục liền phái người đến cùng cậu bàn bạc. Ý tứ của tổ tiết mục là, dùng nhà riêng của Ôn Nhuận làm địa điểm chính để quay chương trình. Chủ đề của kỳ gọi là “Thăm bạn”. Bởi vậy ba cặp vợ chồng khách mời phải đến thăm nhà của những người khác. Mà trong các cặp khách quý được mời kỳ này, vợ chồng Diệp Ôn không thể nghi ngờ là cặp đôi có nhiệt độ đề tài cao nhất. Không ít fan CP đều phi thường tò mò về hình thức sinh hoạt hằng ngày của CP nhà mình.
Cho nên tổ tiết mục liền quyết định địa điểm quay là ở trong nhà của Ôn Nhuận.
Ôn Nhuận suy xét một chút, cuối cùng cũng đồng ý. Dù sao chỉ là tiếp đón một vài vị khách, cũng sẽ không quá phiền toái.
Thời gian ghi hình là vào thứ bảy, Ôn Nhuận cùng Diệp Hàn Thanh đều ở nhà nghỉ ngơi. Trước đó tổ tiết mục đã báo là cameraman sẽ đến vào buổi sáng, đến lúc đó trực tiếp bắt đầu ghi hình. Ngoại trừ vài hoạt động cố định được ghi trong kịch bản cùng với một ít những việc cần chú ý khác, còn lại các chi tiết khác đều để cho những vị khách quý tự do phát huy, yêu cầu duy nhất chính là khách quý cần cố gắng thể hiện bộ dạng chân thật tự nhiên nhất của họ. Hiện tại thẩm mỹ của người xem càng ngày càng cao, một ít hành vi cố tình làm ra vẻ, không chỉ không khiến người xem thích, mà còn có thể khiến diễn viên bị bôi đen. Tổ tiết mục không sợ khách quý biểu hiện quá chân thật, mà là sợ khách quý diễn trò quá giả trân. Vì vậy mới lại một lần nữa cố tình nhấn mạnh yêu cầu này.
Sáng sớm thứ bảy, chuông cửa nhà Ôn Nhuận đã bị ấn vang lên. Cameraman đã nói sẽ tới rất sớm, nhưng lại không nói thời gian cụ thể, bởi vậy lúc chuông cửa vang lên, Ôn Nhuận cùng Diệp Hàn Thanh còn đang ngủ. Nhưng Hạch Đào ở trong phòng khách nghe thấy động tĩnh hưng phấn nhảy dựng lên, chạy tới cửa phòng ngủ của bọn họ vừa cào cửa vừa kêu gâu gâu.
Ôn Nhuận đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Cậu mặc một bộ đồ ngủ bằng nhung màu vàng san hô, chân mang dép lê bằng nhung, vì vừa mới tỉnh ngủ nên tóc tai còn hơi hỗn độn, khi đi cũng chậm rì rì. Hạch Đào kích động chạy phía trước, còn phải thường xuyên quay đầu nhìn cậu một cái, kêu to hai tiếng gâu gâu, như muốn thúc giục cậu mau một chút.
Ôn Nhuận vừa mở cửa, liền thấy cameraman đã khiêng camera vào tới.
Hạch Đào vẫy vẫy cái đuôi, đứng ở cửa tò mò lại hưng phấn nhìn đoàn người của tổ tiết mục.
Cameraman là người đầu tiên chào hỏi “Chào buổi sáng.”
Ôn Nhuận cười tươi đáp lại, nói: “Mọi người mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm”
Bây giờ đang là mùa đông, bên ngoài gió lạnh gào thét, có thể rõ ràng nhìn thấy tay của cameraman đã lạnh đến tím tái.
Nhiếp ảnh gia dẫn đầu vào trước, dùng camera quay cách bố trí của căn phòng. Đang quay, thì thấy Diệp Hàn Thanh bưng cái khay trà từ phòng bếp tới, trên khay là vài tách trà xanh còn đang tỏa khói.
Nhiếp ảnh gia ngây người một chút, mới kịp phản ứng tiến lại chào hỏi, “Chào buổi sáng, Diệp tổng.”
Diệp Hàn Thanh gật đầu chào bọn họ, đem khay đặt ở trên bàn trà, nói: “Mọi người uống trà trước đi. Cà phê còn đang xay phải đợi trong chốc lát.”
Mấy người trong tổ tiết mục thụ sủng nhược kinh ngồi xuống, bọn họ từ bên ngoài đi vào nên bay giờ còn đang cảm thấy rất là lạnh, vì vậy cũng không khách khí, lập tức bưng trà nóng lên uống. Chỉ có cameraman đứng khiêng camera một bên cẩn thận quay, một bên dò hỏi, “Có thể quay phòng ngủ chứ?”
“Chương trình có thể quay bất cứ phòng nào” Bởi vì tiết mục tổ muốn tới quay phim, Ôn Nhuận trước đó đã dọn dẹp kỹ, trong nhà lúc này sạch sẽ ấm áp, cũng không có nơi nào không thể quay được.
Nhiếp ảnh gia liền trước hết mang camera tiến vào phòng ngủ.
Phòng ngủ của bá đạo tổng tài tính cách lãnh đạm so với tưởng tượng của hắn hoàn toàn không giống nhau, ga giường màu là xanh biển tươi mát, mép giường còn được trải thảm nhung màu vàng nhạt. Cửa sổ bay(1) được làm theo phong cách tatami(2), kèm theo mấy chiếc gối hình kẹo đặt ở đó. Một đầu khác còn có một cái ổ chó lớn, trong ổ còn có một cục xương đồ chơi.
Hạch Đào dương như cũng nhận ra rằng cameraman đang xem “nhà” của mình, nó liền nhào tới để khoe khoang, chui vào trong “nhà” cầm cục xương đồ chơi đắc ý ngửa đầu gâu gâu hai tiếng.
Nhiếp ảnh gia ngay lập tức liền cười, cố ý cho nó xuất hiện trên màn ảnh nhiều thêm vài giây, trong miệng hỏi: “Tên nó là Hạch Đào đúng không? Hằng ngày hẳn là rất phá phách nhỉ?”
“Nó muốn phá phách cũng không được đâu.” Ôn Nhuận vẫy tay ý bảo Hạch Đào lại đây, cong lên đôi mắt cười nói: “Loạng quạng là bị ba nó đánh liền.”
Hạch Đào vừa thấy cậu vẫy tay liền chạy tới, vẫy vẫy đuôi chen giữa Ôn Nhuận và Diệp Hàn Thanh, cái đuôi cọ tới cọ lui, miệng lè lưỡi giống như muốn cười. Nhiếp ảnh gia vội vàng thay đổi góc quay, nhanh tay ghi hình một nhà ba người bọn họ.
Ôn Nhuận hơi hơi cong eo sờ đầu Hạch Đào, Diệp Hàn Thanh tuy rằng không có động tác, khóe miệng cũng giương lên, đáy mắt đầy sự ấm áp, hoàn toàn không giống với dáng vẻ khi tiếp xúc với người ngoài. Đặc biệt là chồng chồng hai người còn mặc đồ ngủ tình nhân, đồ ngủ của Ôn Nhuận là màu vàng nhạt ấm áp, Diệp Hàn Thanh là màu xanh đen. Hơn nữa chen giữa là Hạch Đào đang đeo một cái nơ màu đỏ, trong càng giống một gia đình hạnh phúc.
Nhiếp ảnh gia âm thầm cảm thán xem ra lần này không thiếu tư liệu sống, càng ra sức quay hình.
Quay xong phòng ngủ lại tiếp tục chiến đấu ở chiến trường thư phòng, thư phòng rất lớn, hai mặt tường đều là các kệ sách to. Hai mặt còn lại, một mặt là cửa , mặt còn lại là một cái cửa sổ bằng kính siêu lớn. Bên cửa sổ bầy bàn ghế, bởi vì là mùa đông, trên ghế trải một cái đệm lông xù mềm mềm, thoạt nhìn đặc biệt ấm áp.
Nhiếp ảnh gia đặc biệt bị thu hút bởi mấy kệ sách, nên nhìn nhiều hơn một tí, liền phát hiện sách trên kệ gồm hai loại sách hoàn toàn khác biệt. Một bên là thể loại “tự học diễn xuất dành cho diễn viên” cùng các loại sách linh tinh cho biểu diễn. Một bên còn lại là kinh tế tài chính cùng sách về quản lý. Ở giữa còn xen kẽ không ít các sách tiểu thuyết nổi tiếng. lướt qua mấy cái kệ sách, đôi mắt sắc của cameraman liếc trúng một khung ảnh ở trên bàn sách.
Bàn sách của Ôn Nhuận đặc biệt lớn, song song hai bên là hai cái ghế với hai cái máy tính. Ở giữa hai cái máy tính, là một cái khung ảnh màu trắng. Trong khung ảnh, là bức hình được chụp khi hai người họ lãnh giấy kết hôn. Hai người sóng vai đứng chung một chỗ, một người trên mặt vẽ một bình sữa, một người trên xương quai xanh được vẽ một cây ngô đồng, phía sau là những bụi hoa sinh đẹp rực rỡ.
“Đây là hình Ôn tiên sinh cùng Diệp tổng ở chụp ở đảo Baijia nhỉ?” Nhiếp ảnh gia hiếu kỳ hỏi: “Mấy cái hình vẽ này có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
“Hình vẽ hoạt hình fan vẽ tôi là tôi đang cầm cái hộp sữa, tôi cảm thấy vô cùng đáng yêu nên vẽ, còn nhìn vẽ ngô đồng……” Ôn Nhuận gãi gãi mặt, theo bản năng nhìn về phía Diệp Hàn Thanh, “Tôi cũng không biết.”
“Có một câu thơ cổ nói: ‘Tiêu Tiêu Ngô Diệp đưa Hàn Thanh, giang thượng gió thu động khách tình’.” Diệp Hàn Thanh nói: “Nguồn gốc tên của tôi là từ câu thơ này.”
Ở xương quai xanh của Ôn Nhuận vẽ một nhánh ngô đồng mang ý nghĩa gì không cần nói cũng biết.
Nhiếp ảnh gia tươi cười mặt bất ngờ ăn nguyên một chén cẩu lương, kiên cường đi quay chỗ khác.
Lúc quay gần xong phòng ngủ, đã là tám giờ sáng. Ôn Nhuận cùng Diệp Hàn Thanh mới vừa dậy, còn chưa kịp ăn sáng, nên đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
“Mọi người đến đây sớm như vậy, hẳn là còn chưa ăn sáng nhỉ? Cùng nhau ăn ha?” Ôn Nhuận hỏi.
Mọi người trong tổ tiết mục có chút ngượng ngùng, nhưng mà buổi sáng bọn họ thật sự chỉ ở trên xe ăn bánh mì, không chỉ vậy nghĩ đến còn có thể nhân tiện tạo thêm tự liệu cho chương trình, liền đồng ý.
“Mọi người ngồi xuống trước đi, tôi đi thay quần áo trước.” Ôn Nhuận chào hỏi bọn họ, trở về phòng rửa mặt thay quần áo.
Diệp Hàn Thanh lúc này tắc đi phòng bếp, thuần thục đem gạo rửa sạch bỏ vào trong nồi bắt đầu nấu cháo. Lại từ trong tủ lạnh lấy thịt ra rã đông. Nhiếp ảnh gia thấy mà miệng đều mở to, nhìn động tác thuần thục của thật cẩn thận hỏi: “Ngài cùng Ôn tiên sinh ngày thường đều tự mình làm việc nhà nấu cơm sao?”
“Ừm, chúng tôi không quen thuê bảo mẫu.” Làm xong, Diệp Hàn Thanh lau khô tay, lại lấy thức ăn cho chó của Hạch Đào ra cho nó ăn.
Hạch Đào ăn khò khè khò khè, cameraman nhìn nó ăn — liên tiếp văng nước miếng, thầm nghĩ hình tượng lãnh như băng của Diệp tổng sau khi quay xong chương trình này chắc sẽ bị sụp đổ rồi.
Ôn Nhuận thu thập xong đi ra, liền đeo tạp dề đi xử lý nguyên liệu nấu ăn, mà Diệp Hàn Thanh lúc này trở về phòng rửa mặt thay quần áo. Hai người phối hợp ăn ý, thậm chí không cần phải nói với nhau. Ôn Nhuận đem thịt đã rã đông từ trong nước vớt ra, thái nhỏ, lại cắt mấy trái ớt xanh, động tác nhanh nhẹn bỏ vào nồi xào thêm một tí thức ăn, thêm nước vào, sau đó bắt đầu nấu mì……
Chờ Diệp Hàn Thanh cũng chuẩn bị chỉnh tề đi ra, trên bàn cơm đã có mấy chén mì thịt thái sợi cũng cháo trắng.
Những người khác ngồi ở trước bàn ăn uống thỏa thích, chỉ có cameraman như cũ khiêng camera không rời tay, hắn xem mà thèm, phiền muộn nói: “Tôi cảm thấy tôi giống như đang quay “Đầu Lưỡi Trung Hoa” vậy.
Hắn là thật sự không nghĩ tới, kỹ năng nấu nướng của Ôn Nhuận lại tốt như vậy. Kỳ thật thời điểm ban đầu khi Ôn Nhuận tham gia cũng thể hiện tài năng nấu nướng. Chỉ là chỉ có người trong cuộc mới biết được sự thật, rất nhiều chương trình, mọi hành động của minh tinh đều là do chương trình thiết lập sẵn, trên thực tế ăn ngon hay không lại là một chuyện khác.
Chỉ khi tự mình nhìn thấy quá trình Ôn Nhuận làm xong bữa sáng, sau đó bây giờ lại đứng ở đây nhìn đồng nghiệp của hắn đang ăn ngấu nghiến. Hắn mới sâu sắc hổ thẹn sự nông cạn của bản thân.
Mì thịt thái sợi này thật con mẹ nó thơm nha, hương thơm còn xộc thẳng vào mũi.
Có thể xem không thể ăn, thật khó chịu.
Bên phía Ôn Nhuận đang quay một mình, thì chỗ ở của hai vị khách quý khác cũng có cameraman đến.
Chủ đề của kỳ này là “Thăm bạn”, xem tên đoán nghĩa, chính là đi thăm bạn bè. Ôn Nhuận chính là người được ghé thăm, mà hai vị khách quý còn lại chính là khách đang mang theo nguyên liệu nấu ăn cùng lễ vật tới cửa bái phỏng.
Buổi chiều hai giờ đồng hồ, chuông cửa nhà Ôn Nhuận lại lần nữa bị ấn vang.
Ôn Nhuận nhìn Tạ Ngọc Phàn cùng Sở Dư đang đứng ở cửa kinh ngạc trừng lớn mắt, “Tại sao lại là mọi người?”
“Không thể nghĩ tới đúng không?” Tạ Ngọc Phàn cười hì hì, nhiệt tình xông tới cho Hạch Đào một cái ôm. Tổ tiết mục trước đó không hề tiết lộ thông tin của khách quý, bọn họ chính là được nhân viên của tổ tiết mục lái xe riêng đưa tới. Tạ Ngọc Phàn cười vô cùng giống gian thương, khi thấy người mở cửa là Ôn Nhuận thì càng thêm rạng rỡ.
“Tổ tiết mục lần này vô cùng được lòng trẫm! Nên thưởng!”
Cô một bên nói một bên kéo đầu của Hạch Đào, Hạch Đào gian nan trốn khỏi lồng ngực của cô, trốn đến sau lưng của Ôn Nhuận, hai tai cũng cụp ra sau đầu. Hiển nhiên là bị cô kéo mà xuất hiện bóng ma.
Nếu là người quen, dĩ nhiên không cần khách khí hay làm quen, Tạ Ngọc Phàn vào cửa, liền thuần thục tiến vào phòng bếp pha hồng trà cho bản thân cùng Sở Dư. Sở Dư đem nguyên liệu nấu ăn cùng lễ vật đặt xuống, nói: “Chúng ta mang theo không ít nguyên liệu nấu ăn lại đây, Đại Ngọc nói muốn ăn lẩu.”
Sau đó lại tự mình xách lễ vật đặt ở phía trước, “Trước đó không biết khách quý là các cậu, nếu biết sớm đã mang rượu trong nhà tới rồi.”
Từ sau khi Ôn Nhuận dọn đến nhà mới, bạn bè lúc rảnh đều thích lại đây ăn cơm. Ôn Nhuận cùng Diệp Hàn Thanh đều rất ít uống rượu, nhưng mà đã đến ăn cơm, mà còn đi tay không thì không tốt lắm, bọn họ liền đạt thành một loại ăn ý quỷ dị, mỗi khi tới ăn cơm, bọn họ đều sẽ mang theo rượu ngon tới.
Khi mọi người đang nói chuyện, chuông cửa lại một lần nữa vang lên. Người trong tổ tiết mục nhanh chóng đi mở cửa, nói: “Chắc là cặp khách quý thứ ba tới rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Diệp tổng: Áo ngủ tôi mua.
(1)Cửa phòng bay
(2)Tatami
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT