Mặc dù trong lòng cực kỳ không tình nguyện, nhưng vì cuộc sống hòa thuận
sau này, Diệp Hàn Thanh vẫn nói với Ôn Nhuận việc mua nhà. Ôn Nhuận đã
sớm có suy nghĩ đổi sang một căn nhà có sân nhỏ. Tùng Hải Hào Đình mặc
dù không tệ, nhưng hiện tại đã có chút nhỏ so với Hạch Đào.
Lúc trước cậu cũng đã chọn hai, ba khu vực, bây giờ đúng lúc Diệp Hàn Thanh nói ra, cậu tranh thủ thời gian, hai người cùng đi đến tiểu khu nhìn
một chút. Ôn Nhuận đặc biệt vừa lòng với biệt thự có vườn hoa phía
trước. Ở bên ngoài còn xây một ngôi nhà cho chó, cũng đủ để Hạch Đào
phát tiết tinh thần và thể lực dồi dào của nó, tránh nó tủi thân than
khóc trong nhà mỗi ngày.
Diệp Hàn Thanh
thấy cậu vừa lòng, lập tức quyết định mua nhà. Biệt thự tinh tế, phong
cách trang trí cực kỳ tráng lệ nhưng không phù hợp với sinh hoạt hàng
ngày lắm, Ôn Nhuận không quá thích, nên chuẩn bị trang trí lại. Vì vậy,
sẽ mất một khoảng thời gian nữa mới có thể chuyển đến.
Trịnh Tuyên vẫn có tâm, đã sớm chuẩn bị tốt, dưới ánh mắt lạnh lùng của Diệp Hàn Thanh đưa vợ trở về nhà.
Có lẽ là vì chặn miệng của Diệp Hàn Thanh, nên sau khi đưa người về nhà.
Chưa tới hai ngày, Trịnh Tuyên đã sắp xếp cho ba mẹ của hắn ta và Diệp
Hàn Thanh cùng ăn một bữa cơm, bàn bạc chuyện đính hôn.
Thân thể Diệp Gia còn chưa hồi phục hoàn toàn, cô muốn đợi sau khi hoàn toàn hồi phục tốt mới tổ chức đám cưới, Trịnh Tuyên theo ý của cô, chỉ chuẩn bị làm một bữa tiệc đính hôn trước, mời người thân bạn bè thân thiết
đến chung vui một chút, làm nhân chứng.
Diệp Hàn Thanh đương nhiên không có ý kiến, mấy năm nay ba mẹ Trịnh luôn chờ mong con trai kết hôn, làm việc càng thêm nhanh chóng, ngay sau khi hai bên gia đình quyết định đính hôn, hai ông bà liền chọn ngày lành tháng
tốt, bắt đầu chuẩn bị cho lễ đính hôn.
Ngày hai người đính hôn là ngày mười tháng ba. Thời tiết đầu mùa xuân, gió
xuân dịu dàng, ánh mặt trời ấm áp, là lúc vạn vật sinh sôi.
Lễ đường khách sạn vang lên tiếng nhạc du dương, Diệp Gia mặc một chiếc
váy dài màu trắng tao nhã được Trịnh Tuyên ôm tới đài chứng hôn. Người
làm chứng đặt trên đài một chiếc xe lăn đầy hoa tươi, Trịnh Tuyên đặt cô ngồi trên xe lăn, quỳ một chân, dưới sự chứng kiến của mọi người, cầm
nhẫn đính hôn bằng kim cương từ từ đeo lên ngón giữa của cô.
Khách mời dưới đài vỗ tay như sấm. Tên Quách Tùng Phi dẫn đầu đùa giỡn, lớn tiếng yêu cầu bọn họ hôn một cái.
Trịnh Tuyên da mặt dày, hắn ta chờ giây phút này đã rất nhiều năm, lúc này
đương nhiên sẽ không từ chối, hơi híp mắt lại, khóe miệng mang theo ý
cười, nâng khuôn mặt của Diệp Gia lên, nghiêng người hôn xuống.
……
Sau bữa tiệc đính hôn, Trịnh Tuyên dẫn Diệp Gia quay về Tùng Hải Hào Đình
thu dọn hành lý. Có lẽ là đã đính hôn, đã có danh phận. Trịnh Tuyên vô
cùng kiêu ngạo, dọc đường đi dính chặt và thể hiện tình cảm nồng nhiệt
với Diệp Gia, không còn giả bộ làm chính nhân quân tử trước mặt Diệp Hàn Thanh nữa.
Diệp Hàn Thanh ghét bỏ quay
qua một bên, khoanh tay ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm nhẩm bọn họ đã
đính hôn…Cuối cùng cũng kiềm chế được tâm trạng muốn đánh người.
Tới Tùng Hải Hào Đình, khi thu dọn hành lý xong, Diệp Gia có chút không nỡ
ôm đầu Hạch Đào. Hàng ngày cô đều cùng Hạch Đào đi xuống lầu, tình cảm
tốt ngoài mong đợi. Hạch Đào hay làm ồn tới người khác, nhưng mà thông
minh, hiểu được thân thể Diệp Gia không tốt, rất ít khi làm phiền cô.
Hạch Đào cắn váy Diệp Gia rên ư ử, dường như cũng biết cô sắp phải đi.
“Nếu không con cũng đi theo luôn đi.” Ôn Nhuận buồn cười, đẩy cái mông lông xù của Hạch Đào một phen.
Lỗ tai Hạch Đào hơi giật, ra sức cọ cọ Diệp Gia. Cuối cùng vẫn chạy về bên chân Ôn Nhuận, xem ra là không nỡ quay về, nhưng vẫn muốn đi theo ba
ruột.
Trịnh Tuyên ở một bên nói: “Chờ quay về, chúng ta cũng sẽ nuôi một con chó, có thể làm bạn với Hạch Đào.”
Diệp Gia cũng nghĩ như vậy, hơn nữa chờ sau khi bọn cô dọn về, vẫn có thể
thường xuyên gặp mặt, nên nói lời tạm biệt với bọn họ, rời đi cùng với
Trịnh Tuyên.
Sau tiệc đính hôn, chớp mắt đã tới cuối tháng ba.
Nhà mới đã bắt đầu trang hoàng, Ôn Nhuận thỉnh thoảng sẽ đi xem tiến độ một chút, sau đó lại quay một chương trình tạp kỹ. Sau đó thì chuẩn bị vào
tổ, An Lục Sinh cuối cùng quyết định đặt tên phim là
.
Sau khi Weibo của bộ
phim thành lập, thì lập tức bắt đầu tạo xu thế tuyên truyền. Bộ phim sau khi Ôn Nhuận trở lại, thật ra hấp dẫn không ít sự chú ý tò mò của mọi
người. Chẳng qua sau khi biết được đó là bộ phim khoa học viễn tưởng,
thì thái độ còn phân thành hai mặt đối lập.
Nhóm người hâm mộ đương nhiên là ủng hộ thần tượng vô điều kiện. Nhưng thật
ra không ít người qua đường cảm thấy Ôn Nhuận chọn sai kịch bản, bùng nổ khiến cho cậu ở giới điện ảnh cũng hot một phen,
nếu như theo kịp, thì lên một tầm cao mới cũng không phải việc gì khó.
Nhưng cậu cố tình chọn phim khoa học viễn tưởng dở tệ.
Nghe cái tên này một chút!
Đánh giá của người ngoài giới phân thành hai mặt đối lập, nhưng nhìn chung
thì lời nói không coi trọng vẫn chiếm đa số. Cũng may mặc kệ là An Lục
Sinh hay là Ôn Nhuận, tâm lý đều rất bình tĩnh, đánh giá của bên ngoài
giới cũng không có gây ảnh hưởng gì đối với bọn họ.
Ôn Nhuận thu xếp hành lý xong, tạm biệt Diệp Hàn Thanh, sau đó dẫn theo
người đại diện và trợ lý đi tới đoàn làm phim, để chụp ảnh trang điểm.
Thực tế mà nói, đánh giá trên mạng cũng không có sai. Tuy rằng đây là bộ
phim khoa học viễn tưởng, nhưng thật ra tư tưởng chính của phim, vẫn là
khuynh hướng văn nghệ với tình cảm.
Mặc
dù
trong tên có Trái Đất, nhưng thật
ra hơn phân nửa thời gian đều là chuyện xưa, ở trên sao Hỏa. Chuyện xưa
bắt đầu khi, nhân loại đã sắp tiến vào thời đại tinh tế, dùng tinh lịch
để ghi năm. Mà hành tinh mẹ của con người là Trái Đất, từ những năm đầu
của tinh lịch, may mắn còn tồn tại người di chuyển tới sao Hỏa, cũng bởi vì dân cư bùng nổ, trái đất nóng lên, là nguyên nhân sông băng từ từ
hòa tan, khí hậu chuyển biến xấu nhanh chóng, thiên tai liên tiếp xảy
ra, trở thành một hành tinh chết không thể sống.
Mở đầu câu chuyện, đã là năm 1075 tinh lịch, may mắn còn tồn tại con người định cư ở sao hỏa, nền văn minh bị gián đoạn lại một lần nữa tái tạo,
ban đầu sao Hỏa là một mảnh cồn cát hoang mạc, dần dần được khai phá.
Nhưng mà hoàn cảnh khí hậu của sao hỏa cũng không thích hợp để cư trú, nhiệt
độ cao nhất của bề mặt có thể đạt tới tám mươi độ, mưa cực nhỏ, còn
thường xuyên kèm theo bão cát mãnh liệt. Tuy rằng con người lấy sinh
mệnh ngoan cường để cắm rễ trên khối tinh cầu, thậm chí ở dưới cồn cát
hoang mạc, còn xây dựng lên một tòa thông khí tránh cát, coi như là
thành phố ngầm phồn hoa. Nhưng hình ảnh quý báu do một nhóm người đầu
tiên ở Trái Đất để lại, vẫn khiến cho con người khao khát về hành tinh
mẹ Trái Đất.
Mà Ôn Nhuận diễn vai nam
chính Phong Xán, là một sinh viên vô cùng khao khát về Trái Đất. Lúc đó
khoa học kỹ thuật của sao Hỏa đã phát triển rất cao, con người vì tìm
kiếm tinh cầu thích hợp để cư trú đã mở ra thời đại vũ trụ. Có thể ngồi
trên phi thuyền ngắm biển ngân hà cũng không còn là thứ mà người thường
không thể với tới.
Vì muốn thấy phong
thái của hành tinh mẹ, Phong Xán tập hợp mấy người cùng sở thích, nghĩ
cách mua một phi thuyền phế liệu loại nhỏ từ chợ đêm. Mấy người dựa vào
kiến thức tự học, trải qua gian nan, rốt cục cũng sửa chửa xong phi
thuyền phế liệu, cũng đặt tên cho nó là “Trái Đất”.
Ngày “Trái Đất” được sửa chữa xong, cũng là ngày mấy người viễn hành.
Nghé con mới sinh không sợ hổ, mấy thiếu niên điều khiển “Trái Đất” trộm
chuồn ra tuyến phòng thủ tinh tế của sao Hỏa, dựa vào một bản đồ sao đơn giản trong tay Phong Xán, liền mở ra hành trình tinh tế.
Mà sau khi đã trải qua các loại ô long, mấy thiếu niên rốt cục tìm thấy tinh cầu màu xanh lam trên bản đồ sao —— Trái Đất.
Trong vũ trụ bao la, tinh cầu màu xanh lam thong thả vận chuyển càng có vẻ
đẹp kì lạ, so với tất cả hình ảnh mà sao Hỏa bảo tồn còn xinh đẹp hơn
nhiều. . . Ở chuyện xưa cuối cùng, nhóm thiếu niên kích động nhiệt huyết không biết sợ, lái phi thuyền đến gần Trái Đất, lại vì lực hấp dẫn tăng lên vô số lần mà rơi xuống Trái Đất. Dựa vào kỹ thuật điều khiển cao
siêu của Phong Xán, mấy người miễn cưỡng rơi xuống đất an toàn. Lại bị
phong cảnh của Trái Đất ngàn năm sau làm rung động.
Bởi vì lực hấp dẫn của Trái Đất tăng cao bất thường, nhân loại may mắn sống sót trên sao Hỏa, không có lại mạo hiểm tới gần hành tinh mẹ bị bỏ
hoang này. Nhưng mà ngàn năm sau đó, sau khi dấu vết nhân loại tồn tại
bị mai một, Trái Đất từng bị phán định là “Hành tinh chết”, đã dần khôi
phục lại sức sống ban đầu của nó.
Thực
vật xanh um tươi tốt, nước biển trong xanh, còn có trên mặt biển xa xa
có cá voi thật lớn nhảy qua… Dần hiện ra một vẻ đẹp càng thêm lộng lẫy,
thuộc loại cảnh sắc thiên nhiên xinh đẹp ban đầu của Trái Đất. . . . . .
khác với tất cả bộ phim khoa học viễn tưởng
trước đây, tuy rằng phủ thêm áo khoa học viễn tưởng, nhưng bản chất bên
trong vẫn trước sau như một, thứ mà An Lục Sinh am hiểu nhất vẫn là làm
lay động lòng người bằng cảm xúc, những trận cười ra nước mắt. Hơn nữa
kỹ thuật sản phẩm điện ảnh trong nước hiện giờ không ngừng tiến bộ và
đổi mới, chỉ cần đoàn phim chịu khó trau chuốt tác phẩm, chỉ cần không
tiếc tiền vào chỗ cần thiết, thì thật ra hình ảnh đặc hiệu sẽ không thua nước ngoài nhiều lắm. Hơn nữa Ôn Nhuận và An Lục Sinh sau khi dò xét
thấu đáo, càng cảm thấy
sẽ không thua gì so với các bộ phim An Lục Sinh làm đạo diễn trước đây.
Mà rất nhiều người bởi vì có thành kiến với sản phẩm điện ảnh trong nước,
nhất là với những sản phẩm điện ảnh khoa học viễn tưởng, nên họ mới
không xem trọng
như vậy.
. . . . . .
Sau khi chụp hình trang điểm, Ôn Nhuận vừa đợi chuyên viên đợi trang điểm
tẩy trang, vừa cùng mấy đồng nghiệp tương lai thảo luận nội dung kịch
bản. An Lục Sinh cũng là một nhân tài, vì bộ phim này, đã đi khắp nơi
của học viện điện ảnh tìm kiếm người mới, mới tìm được bốn diễn viên
thích hợp. Hơn nữa anh ta hết sức quen thuộc với việc che giấu tâm tình
kích động, lừa mấy đứa trẻ non nớt sờ sờ, nhiệt tình đối với điện ảnh
cũng tăng cao hơn bao giờ hết. Liền ngay cả khi nhìn thấy Ôn Nhuận cũng
không có câu nệ như vậy, sau khi quen thuộc, rất nhanh liền cùng cậu bắt đầu thảo luận nội dung kịch bản.
Tính
tình của Ôn Nhuận rất tốt, hơn nữa cậu có lòng muốn làm quen với bọn họ, chỉ một lát trong khi chuyên viên trang điểm tẩy trang cho cậu, bốn
người mới đã muốn trở thành anh em của cậu, lúc Ôn Nhuận phải đi về, mấy đôi mắt trông mong ở phía sau còn đuổi theo vẫy tay tạm biệt với cậu,
chờ mong ngày đoàn phim chính thức bấm máy mau đến.
Khuất Tố mở cửa xe cho cậu, nhướng mày cười nói: “Cậu rất thích bộ phim này.” Nếu không thật sự muốn quay cho tốt, thì cũng không cần phải hao tâm
tổn trí hòa đồng với bốn người mới như vậy.
“Không thích thì em cũng sẽ không kiên trì tiếp.” Ôn Nhuận cười lên xe, lại
nhìn trộm biểu cảm của cô, nghi hoặc nói: “Hôm nay có việc gì vui à? Sao tâm tình tốt vậy?”
Từ lúc bắt đầu tiếp nhận cậu cho đến giờ, Khuất Tố chưa từng cười tươi như vậy. Bình thường cô cũng không như vậy.
“Rõ ràng như thế sao?” Khóe miệng Khuất Tố theo bản năng nhếch lên.
Ôn Nhuận gật đầu, “Liếc mắt một cái đã nhìn ra.”
Khuất Tố bật cười, “Vậy cậu đoán là có việc vui gì? Cho cậu một gợi ý, có liên quan tới cậu.”
“Có liên quan tới em?” Ôn Nhuận suy nghĩ nửa ngày, cũng không có đoán được là cái gì, chẳng lẽ là lại nhận được tài nguyên tốt?
Khuất Tố lắc đầu, lấy danh sách trên di động cho cậu xem, “Cậu xem đây là cái gì?”
Ôn Nhuận nhận lấy di động, sau khi nhìn một lúc lâu ánh mắt trừng càng lớn, kinh hỉ nói: “Đề cử giải thưởng Hoa Thịnh? Thật sự?”
“Chị lấy cái này lừa cậu để làm gì.” Khuất Tố kêu cậu kéo danh sách xuống,
“Danh sách đề cử hội đồng giám khảo sẽ sớm công bố, ngoại trừ cậu được
đề cử nam diễn viên xuất sắc ra,
còn liên tiếp
được đề cử đạo diễn xuất sắc nhất, biên kịch xuất sắc nhất. . . Tổng
cộng có năm đề cử.”
Cuối năm ngoái Ôn
Nhuận diễn viên vai chính của phim lịch sử
thu
được danh tiếng rất lớn, kỹ thuật diễn xuất của Ôn Nhuận được đông đảo
mọi người thừa nhận. Nhưng không ai ngờ tới, cách mấy tháng sau, cậu còn có thể được đề cử là nam diễn viên xuất sắc nhất của giải thưởng Hoa
Thịnh.
Giải thưởng Hoa Thịnh được Tổng
cục phát thanh phim Truyền hình nhà nước tài trợ, cùng với giải thưởng
Hoa Lan, giải thưởng Kim Điêu là ba giải thưởng phim truyền hình lớn
nhất trong nước. Cách hai năm tổ chức một lần, cho tới nay đã tổ chức
được hai mươi bốn lần. Giải thưởng lần trước bình chọn không nhìn mức độ nổi tiếng mà chỉ nhìn thực lực diễn xuất, là giải thưởng trong ba giải
phim truyền hình lớn nhất nước, có hàm kim cao nhất, là giải thưởng được công nhận nhất. Dường như không có ngôi sao diễn xuất nào trong giới
không ai không muốn được giải Hoa Thịnh công nhận. Cho dù chỉ là một đề
cử, cũng đại diện cho sự khẳng định về kỹ năng diễn xuất.
Hơn nữa, đề cử này đối Ôn Nhuận mà nói càng đặc biệt hơn.
Năm trước cậu dựa vào được đề cử nam phụ xuất sắc nhất của giải Hoa Lan, lại vì công khai xu hướng tình dục mà mất giải
thưởng, giải Hoa Lan còn tuôn ra tin tức bình chọn. Tuy rằng sau này Ôn
Nhuận dùng thực lực chứng minh bản thân, cũng có không ít người vì cậu
mà bất bình. Nhưng không đoạt giải chính là không đoạt giải, cho dù biết rõ bình chọn có sự bất công, bọn họ cũng không thể làm gì được.
Mà lần này được đề cử nam chính xuất sắc nhất của giải Hoa Thịnh, cách mấy tháng sau, chính là cho hội đồng giám khảo giải Hoa Lan một cái tát vô
cùng vang dội.
Giải nam phụ xuất sắc nhất của Hoa Lan thì có gì hiếm lạ? Giải nam chính xuất sắc nhất của Hoa
Thịnh mới thật sự là hiếm lạ. Cho tới nay, khi đoạt giải của Hoa Thịnh,
đều là diễn viên đứng đầu phái thực lực trong giới. Cho dù sau nhiều năm tuổi trẻ, rất nhiều người cũng không còn trở lại sân khấu, nhưng khi
nhắc đến, đều phải gọi một tiếng tiền bối.
Khuất Tố thật sự vui sướng, “Tôi đã nhìn qua mấy diễn viên được đề cử, ngoại
trừ một diễn viên lão làng, những người khác chắc là đều không tranh
được với cậu. Khả năng đoạt giải vẫn rất lớn.”
Ôn Nhuận cũng có chút kích động, song, cậu đã quen điềm tĩnh, kinh hỉ nhất thời đi qua thì lại bình tĩnh, “Dù vậy thì cũng không nên ôm kỳ vọng
quá lớn.”
Khuất Tố liếc nhìn cậu một cái, chậc một tiếng nói: “Thì thầm mong chờ một chút cũng đâu có sao. Nếu
cậu thật sự nhận được giải thưởng này, về sau mỗi năm cậu chỉ quay một
bộ phim chị cũng không quản cậu.”
Ôn Nhuận mím môi, bình tĩnh “Ừ” một tiếng.
Khuất Tố thấy cậu giống như lão tăng ngồi thiền tám ngọn gió thổi cũng không
động, đành ngồi một bên tự mình phân tích. Giải Hoa Thịnh bình chọn vô
cùng gắt gao, các cô ngoại trừ có thể nhìn thấy danh sách đề cử sớm hơn
bên ngoài, thì cũng không dò xét được một chút thông tin nội bộ nào cả,
chỉ có thể tự mình suy đoán.
Khi trở lại Tùng Hải Hào Đình, đã là buổi tối. Ôn Nhuận chào tạm biệt Khuất Tố, rồi mới lên lầu.
Diệp Hàn Thanh đúng giờ tan tầm, lúc này đang ở nhà, Ôn Nhuận mới vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi đồ ăn —— Diệp Hàn Thanh gần đây đang học nấu ăn,
dốc hết sức vỗ béo Ôn Nhuận, hắn có vẻ vô cùng thích thú với chuyện này.
Hạch Đào nghe được tiếng cửa vang lên thì phấn khích chạy tới vây quanh Ôn
Nhuận xoay vòng tròn, Diệp Hàn Thanh mặc tạp dề từ phòng bếp đi ra, nhìn cậu cười, “Đã về? Có đói bụng không? Cơm lập tức xong ngay.”
“Không đói bụng.” Đôi mắt đen Ôn Nhuận chớp chớp, đột nhiên cười một cái thật
lớn, mạnh mẽ nhào vào trong lòng hắn, giống như làm nũng ôm cổ hắn, lẩm
bẩm nói: “Em rất vui.”
Diệp Hàn Thanh bị cậu bổ nhào tới, lui về phía sau hai bước mới đứng vững, hắn chưa từng
thấy bộ dáng Ôn Nhuận vui vẻ như vậy, bật cười hỏi: “Có chuyện gì mà vui thế?”
Ôn Nhuận ngẩng đầu, ánh mắt sáng
lấp lánh, đáy mắt có tia sáng rực rỡ vụn vặt, giống đứa nhỏ cầm giấy
khen chờ mong ba mẹ khen ngợi, “Em được đề cử, giải nam diễn viên xuất
sắc nhất của Hoa Thịnh!”