Một bí mật bị chôn giấu suốt mười năm, cho đến bây giờ mới được làm sáng tỏ, Liên Hoa trọng tình trọng nghĩa, Hải Công vô cùng xúc động, bởi vậy hạ lệnh riêng, lệnh cho chúng tăng trong chùa bảo vệ hồ nước, không được đem chuyện của Liên Hoa nói ra ngoài.

Nghe nói Đào tri huyện rơi đài, dân chúng đều vỗ tay khen hay.

Về phần cái chết của Trịnh Khả, Hải Công chỉ tuyên bố với bên ngoài là oan hồn Hải Minh lấy mạng, dù sao hắn vốn là một tên ác bá, như vậy vừa vặn ứng với câu nhân quả báo ứng, cũng có thể cảnh báo người đời, thời này mọi người đều kính sợ quỷ thần, hơn nữa bọn nha dịch đem việc Hải Minh hiện thân kể lại sinh động như thật, khiến cho người ta không thể không tin.

Hải Công vốn tính trọng thưởng cho Hồng Ngưng, quay đầu lại tìm thì không thấy người đâu nữa. Sáng sớm Hồng Ngưng đã rời chùa, vội vàng trở về.

Tháng ba, ánh mặt trời rực rỡ, rất xa, trong khe núi xuất hiện một mảnh rừng thông, bên rừng có mấy gian nhà tranh nho nhỏ, cỏ tranh trên mái hiên khẽ run run trong gió, thiên nhiên thuần phác đẹp như quốc hoạ.

Đã nhìn nhà cao tầng bê tông cốt thép nhiều, phòng ở loại này không khỏi có vẻ rất đơn sơ, nhưng Hồng Ngưng chưa bao giờ cảm thấy có gì bất mãn, bởi vì chỉ có chính nàng mới biết được bên trong có bao nhiêu ấm áp cùng thoải mái, ở nơi này mười năm, mấy gian phòng này, tính cả từng ngọn cây cọng cỏ xung quanh, đều khiến nàng cảm thấy quen thuộc mà thân thiết, đó giống như cảm giác "nhà".

Bậc đá xanh sạch sẽ, cửa phòng khép kín.

Hồng Ngưng không tự giác dừng bước, lại càng cảm thấy bất an, thậm chí có chút lo sợ, vì nguyên nhân gì, nàng cũng không rõ, Bạch Linh nói hôm nay sẽ về chùa tìm nàng, đoạn đường này cũng chưa từng gặp được.

Chắc hắn đã biết mọi chuyện được giải quyết, cho nên mới không tới. Hồng Ngưng tự an ủi bản thân, bước nhanh lên đẩy cửa ra.

Trong nháy mắt cửa mở, nàng mới phát hiện đến tột cùng là chỗ nào không đúng, ngày thường hai cánh cửa sổ luôn mở rộng ra giờ phút này đều đóng chặt, bởi vậy trong phòng có vẻ u ám, hai người bên trong vẫn không có gì khác lạ với ngày thường, Văn Tín nhắm mắt khoanh chân ngồi trên giường trúc, Bạch Linh mặt không thay đổi đứng bên cạnh. Điểm khác lạ chính là, trên mặt đất có mấy vũng máu, còn có một người.

Y phục như tuyết cùng tóc trắng, xinh đẹp đáng thương, nàng vẫn không nhúc nhích ngồi ngẩn người dưới đất.

"Cho dù xảy ra chuyện gì, đều là kiếp số," nghĩ đến lời Cẩm Tú nói đêm qua, Hồng Ngưng mơ hồ đoán được gì đó, biến sắc, nhanh chóng đi tới: "Sư phụ!"

Văn Tín mở mắt, mỉm cười: "Đã về rồi."

Hồng Ngưng nhìn Bạch Linh, lạnh lùng hỏi: "Là nàng làm?"

Trên khuôn mặt xinh đẹp không tì vết lần đầu tiên lộ ra vẻ áy náy, Bạch Linh dời tầm mắt, không nhìn lại ánh mắt nàng.

Văn Tín lắc đầu: "Ta sớm đoán được sẽ có một kiếp này, bởi vậy mới thủ trận tu luyện nội đan, chỉ không nghĩ tới vẫn là khó thoát khỏi kiếp số, những chuyện này đều do số mệnh đã định, trách nàng cũng vô ích."

"Ta không tin kiếp số gì hết!" Hồng Ngưng giận dữ, bước nhanh đến trước mặt Hạ Lan Tuyết, "Ngươi yêu thích sư huynh ta không sai, nhưng bây giờ ngươi lại hại sư phụ ta."

Hạ Lan Tuyết cắn môi, quay mặt đi: "Chỉ cần hắn theo ta trở về, ta cũng không......"

Một tiếng "Ba" vang lên, không chờ Văn Tín ngăn cản, Hồng Ngưng đã dương tay cho nàng một cái bạt tai: "Ngươi cho rằng trên đời này chỉ có một mình ngươi biết thương tâm? Vì một người nam nhân mà ngươi có thể lạm sát người vô tội sao, có bản lĩnh thì ngươi gϊếŧ sạch người trong thiên hạ đi, rồi hỏi xem hắn có đi theo ngươi hay không?"

Hạ Lan Tuyết ôm mặt, hốc mắt hồng hồng dường như có nước mắt tuôn ra, lại cố gắng nhịn xuống, nhìn về phía Bạch Linh.

Bạch Linh bất động.

Hạ Lan Tuyết nhẹ giọng: "Ngươi cũng để cho người khác khi dễ ta."

Bạch Linh trầm mặc hồi lâu, nói: "Ngươi đã không còn là Tiểu Tuyết trước kia."

Hạ Lan Tuyết nhìn hắn, ánh mắt lạnh dần đi: "Ngươi không yêu ta, vì sao ban đầu ở Côn Lôn lại cứu giúp ta! Ngay cả ta cũng không bằng Tiểu Kha, nếu ngươi tốt với ta bằng một nửa sư muội ngươi, ta cũng thấy đủ, là ngươi ép ta xuống tay!"

Nữ nhân này quá cực đoan, Hồng Ngưng vừa hận lại vừa đồng tình: "Ngươi không sai, nhưng sư phụ ta lại có gì sai, trên đời những người đáng thương so với ngươi còn rất nhiều, đừng tưởng rằng mọi người khắp thiên hạ này đều có lỗi với ngươi." Nói xong, chuyển hướng Văn Tín: "Với bằng ấy pháp lực của nàng, làm sao lại thương tổn được sư phụ?"

Văn Tín nói: "Nàng thừa dịp ta đang tập trung luyện đan xuống tay, không thể tưởng được có người có thể phá trận pháp của ta."

Hồng Ngưng không chút nghĩ ngợi: "Là Lục Cửu, bộ tộc cửu vĩ hồ thông hiểu trận pháp."

Văn Tín cũng không hỏi gì, nhìn Hạ Lan Tuyết: "Ta là người tu hành, mà ngươi lại làm ra loại chuyện này, chẳng lẽ không sợ sau này trời phạt? Đến lúc đó không thể thành tiên, bao nhiêu năm tu hành cũng sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát."

Hạ Lan Tuyết cười to, oán hận nói: "Ta nỗ lực tu hành, chính là hy vọng có một ngày có thể cùng hắn lên tiên giới, nay hắn không chịu đi cùng ta, thành tiên còn có ý nghĩa gì!" Nàng chậm rãi đừng lên, liếc Bạch Linh: "Tiểu Kha là ta gϊếŧ, sư phụ ngươi cũng là ta hại, nay rơi vào tay các ngươi, muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, không phải ngươi muốn báo thù cho Tiểu Kha sao?"

Bạch Linh không nói.

Văn Tín thở dài, vẫy tay giải chú cho nàng: "Là mệnh ta phải chịu kiếp này, ngươi đi đi."

Hạ Lan Tuyết cũng không cảm ơn, cũng không nhìn Bạch Linh, lập tức rời đi.

Hồng Ngưng mặc dù rất tức giận, cũng không nói nhiều, đi qua đỡ Văn Tín: "Sư phụ có bị thương nặng lắm không?"

Văn Tín vỗ vỗ tay nàng: "Lo cái gì, thật là tự tìm phiền não, đối với người tu hành chúng ta mà nói, sống hay chết cũng không có gì khác nhau, chỉ là thoát khỏi một bộ xáƈ ŧɦịŧ mà thôi, nay kiếp số đã qua cũng là chuyện tốt."

Hồng Ngưng trầm mặc một lát, đứng dậy bước đi: "Ta đi hái thuốc."

Bạch Linh không nói lời nào, cũng vội vàng cùng đi ra. Văn Tín lắc đầu......

Từ lúc bị Hạ Lan Tuyết ám toán, thân thể Văn Tín liền suy nhược hẳn đi, Hồng Ngưng gấp vô cùng, tìm thuốc tốt xung quanh, thậm chí nhiều lần vào thành mời thầy lang, Bạch Linh thi thoảng cũng mang về một ít thảo dược trân quý, không biết là hái ở nơi nào, có lẽ là bận tâm đến tâm ý của hai người, Văn Tín cũng không từ chối, chỉ là hắn thể hiện càng thêm bình tĩnh, không chỉ đặt trận pháp xung quanh lần nữa, tĩnh toạ (ngồi thiền) tu hành cũng như mọi khi, thỉnh thoảng còn bế quan.

Thu đi xuân tới, nháy mắt một năm đã trôi qua, trên sườn núi lại là hạnh hoa nở như mây.

Cẩm Tú vẫn không thấy, hắn chắc là đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên lúc đầu mới có thể nói những lời đó, ý trời, hắn có cơ hội ngăn cản, nhưng cũng không thể vi phạm ý trời.

Hạnh hoa như lửa hết sức chói mắt, tâm Hồng Ngưng lại càng bực mình, đưa tay ra kéo ngắt loạn lên.

Tay bị người cầm.

Ánh mắt ưu mĩ mà lạnh nhạt, Bạch Linh nhìn nàng, ngữ khí cùng ánh mắt của hắn giống như gợn sóng không sợ hãi: "Sư phụ tự có tiên duyên, việc này vốn là kiếp số của hắn, nếu bình yên độ qua kiếp nạn này, qua thêm trăm năm nữa thì có thể phi thăng, trở thành tán tiên, như vậy không còn gì tốt hơn, mặc dù việc này là ngoài ý muốn, nhưng cùng lắm cũng chỉ là vứt bỏ thân xác phàm nhân mà thôi, tự hắn hiểu được, ngươi cần gì phải thương tâm."

Hồng Ngưng gạt cánh tay kia ra.

Bạch Linh nhíu mày: "Hồng Ngưng."

Hồng Ngưng không có khí lực, ngồi xuống một tảng đá: "Sư phụ nói thời gian của người không còn nhiều."

Bạch Linh nói: "Sớm hay muộn sẽ có ngày hôm nay, ngươi còn nhớ lời chuông tiên đã nói không?"

Hồng Ngưng cúi đầu, mặt không chút thay đổi: "Sư phụ chưa chắc đã có thể phi thăng (lên trời), nhưng nếu chăm chỉ tu hành, thì có thể vào lại tiên tịch."

Bạch Linh nói: "Sư phụ công đức viên mãn, ở Âm ti sẽ không chịu khổ, chết tức là sống, tương lai có thể tu thành quỷ tiên, cũng là ứng với câu nói kia của chuông tiên, có thể thấy được đây đều là trời cao đã định, sư phụ tu hành nhiều năm, có thể được thành tiên, cũng coi như thoả mãn tâm nguyện của hắn, ngươi nên vui mừng cho hắn mới phải."

"Còn ta?" Hồng Ngưng rốt cuộc ngẩng mặt lên nhìn hắn, ngữ khí bình tĩnh, "Thành tiên, liền không còn quan hệ với trần gian nữa, với ta mà nói, sư phụ có thể ở cùng chúng ta 100 năm cũng tốt, khi đó ta đã chết, kệ các ngươi thành tiên hay thành phật như thế nào, đều không liên quan đến ta, bây giờ hắn bị Hạ Lan Tuyết hại, một khi hồn về Địa phủ, chúng ta chính là âm dương xa cách, ngay cả sau này tu thành quỷ tiên, ta đi chỗ nào mới có thể gặp hắn?"

Bạch Linh sững sờ.

"Ta chỉ biết hiện tại, hiện tại hắn không phải thần tiên, là sư phụ nuôi ta mười mấy năm," Hồng Ngưng lại lẩm bẩm, "Ta hận Hạ Lan Tuyết, nàng là kẻ điên, chuyện của các ngươi dựa vào cái gì mà làm liên luỵ đến sư phụ, người đáng chết phải đền mạng mới đúng."

Bạch Linh im lặng.

Hồng Ngưng cũng ý thức được mình nói hơi nặng lời, vội vàng nhấc tay lau nước mắt: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta không trách ngươi."

Nàng thở dài, thấp giọng: "Ta chỉ muốn nói, sống và chết đối với các ngươi không có gì khác nhau, ngươi biết tu tiên, sẽ trường sinh, sẽ nhớ rõ nhiều chuyện, nhưng với ta thì không, nhân gian không có vĩnh hằng, cho dù kiếp sau các người tìm được ta, ta cũng sẽ không nhớ rõ các ngươi, cho nên kiếp này mới có thể muốn các ngươi ở cùng ta nhiều hơn, ngươi đừng trách ta tư tâm."

Bạch Linh nhìn nàng một lát: "Ta nhớ là đủ rồi."

Đôi mắt Hồng Ngưng lại đỏ lên, miễn cưỡng cười: "Các ngươi sống mấy ngàn, mấy vạn năm, trải qua nhiều chuyện, làm sao có thể nhớ rõ một cái đây."

Bạch Linh không nói gì thêm, kéo nàng: "Về thôi."

Hồng Ngưng gật đầu.

Hai người vừa đi khuất, một người liền xuất hiện trên núi đá bên cạnh.

Hạ Lan Tuyết cúi đầu nhìn những cánh hạnh hoa bị vò nát trên đất, dường như khó có thể tin. Một lúc lâu sau, nàng ngửa mặt lên, nhìn hướng hai người đi xa, trong ánh mắt xinh đẹp lộ ra vô số vẻ oán hận, trong miệng lẩm bẩm: "Thì ra là nàng ta." Ống tay áo vung lên, một mảnh hạnh hoa nháy mắt bị băng tuyết bao phủ.

"Hoa đẹp a, ngày hôm nay bị hai người các ngươi thay nhau phá hỏng rồi." Thanh âm từ tính mang theo ý cười, một bàn tay duỗi ra nắm lấy eo Hạ Lan Tuyết...

Trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ chán ghét chợt loé rồi biến mất, Hạ Lan Tuyết khôi phục bộ dáng mảnh mai, thuận thế tựa vào trong ngực hắn: "Lục Lang."

Lục Cửu nâng mặt nàng lên: "Lá gan không nhỏ, dám lợi dụng ta."

Sắc mặt Hạ Lan Tuyết khẽ biến, miễn cưỡng cười: "Ngươi nói gì vậy, ta không hiểu."

"Ngươi muốn kích hắn, đáng tiếc biện pháp này dường như vô dụng," Lục Cửu thuận thế hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, "Ta tưởng ngươi thích kiểu nam nhân nào, dám mạo hiểm như vậy, thì ra là một băng yêu, vốn tưởng rằng ngươi rất có mắt nhìn ngươi, đúng là ta nhìn sai rồi."

Hạ Lan Tuyết cắn môi không nói.

Lục Cửu nói: "Ngươi không sợ ta đối phó hắn?"

Hạ Lan Tuyết lạnh lùng: "Tốt nhất là ngươi đừng động vào hắn, nếu không hối hận không kịp đâu."

Lục Cửu nghiêng mắt: "Ngươi có năng lực báo thù cho hắn sao?"

Hạ Lan Tuyết cười lạnh: "Ngươi có biết hắn là ai không."

"Lai lịch của hắn thì có quan hệ gì với ta," Lục Cửu không thèm để ý, "Ngươi cho rằng ta thật sự vì cái này mà ghen ư? Ta chỉ không nghĩ đến, vì hắn, ngươi lại dám đi đối phó Văn Tín, đó là một người có phúc đức, ngươi không sợ sau này bị trời phạt sao?"

Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói: "Ngươi đã sớm biết, vì sao còn đem cách tiến vào trận pháp nói cho ta?"Lục Cửu cười đến như gió xuân tươi rói: "Lúc đó ta cũng thật sự bị ngươi tính kế, lúc ấy ta không biết ngươi định làm gì, chỉ nghĩ là ngươi muốn xông trận pháp đi lại một chút, hoặc là bái sư." Nói tới đây, hắn lại nhíu mày: "Nha đầu kia bình thường cũng coi như có vài phần tư sắc, về phần băng yêu, ta không rõ đến tột cùng hắn có điểm nào tốt, ngay cả đường đường là Bắc Giới công tử cũng kém so với hắn?"

Hạ Lan Tuyết không đáp, cười quyến rũ: "Không phải ngươi từng thất bại một lần sao, không muốn nếm thử mùi vị của nàng?"

Lục Cửu liếm liếm vành tai nàng: "Nàng dù sao cũng chỉ là phàm nhân, làm sao có thể so với tư vị ta và ngươi song tu?"

Hạ Lan Tuyết nhắm mắt, bộ ngực sữa phập phồng, thấp giọng: "Mùi vị nàng như thế nào, ngươi không nếm qua, sao lại biết?"

"Người cùng yêu khác đường, không như ta và ngươi cùng là yêu loại, vẫn là ít gây chuyện mới tốt," Lục Cửu đột nhiên rời ra, xoay mặt nhìn hướng hai người đi, sóng mắt loé ra, "Nha đầu kia cũng thật sự thú vị, ta vẫn cảm thấy kỳ lạ."

Ánh mắt Hạ Lan Tuyết khẽ chuyển động: "Làm sao?"

Lục Cửu như có suy nghĩ: "Tỷ phu tương lai của ta dường như biết nàng."

Hạ Lan Tuyết kì quái: "Tỷ tỷ ngươi không phải thượng tiên ư, tỷ phu đương nhiên cũng là thần tiên, làm sao lại biết nàng?"

Lục Cửu thở dài: "Không phải ta đang thấy lạ sao."

Hạ Lan Tuyết nói: "Phụ vương của ngươi không cho ngươi đính hôn?"

Lục Cửu nói: "Phải đợi ta đứng hàng tiên ban."

Hạ Lan Tiếu tựa tiếu phi tiếu, hơi khinh bỉ: "Dâm hồ, chả trách ngươi nhịn không được mà chạy đi, hắn một lòng muốn ngươi thành tiên, đáng tiếc ngươi không thể so với tỷ tỷ ngươi."

Lục Cửu thản nhiên nói: "Tộc cửu vĩ hồ chúng ta sao lại có thể so sánh với các ngươi, ta trời sinh tam vĩ (3 đuôi), nay đã tu hành hai ngàn năm, tu thêm 4 ngàn năm nữa là trực tiếp thăng chức thượng tiên, không giống những kẻ kia khổ sở tu nhiều năm cũng chỉ có thể làm tán tiên, trong lúc này chỉ chơi đùa thôi, ta không muốn gặp phải rắc rối gì."

Hạ Lan Tuyết che miệng: "Ngươi sợ phụ vương."

"Ngươi không cần kích ta, ta không thích bị lợi dụng," Lục Cửu vỗ vỗ mặt nàng, "Tiên tộc Bắc Giới chúng ta không phải là tộc Côn Luân các ngươi, ta cũng không phải tên băng yêu kia, ngươi làm việc không nên khiến ta tức giận, muốn sống, cũng đừng lấy chiêu thức như vậy đối phó ta."

Hạ Lan Tuyết tái mặt, sẵng giọng: "Nói cái gì thế, ta sợ ngươi sau này thành tiên rồi, sẽ không nhớ đến ta nữa."

Lục Cửu đẩy nàng ra: "Ta nhớ hay không không quan trọng, đừng cho là ta không biết ngươi có ý gì, nếu không muốn chọc ta, liền ngoan ngoãn nghe lời." Dừng, dừng, hắn lại cười đến ôn nhu văn nhã: "Phàm nhân ta không động, với tiểu yêu tinh như ngươi thì không thành vấn đề, tuy rằng ngươi sớm hay muộn sẽ chịu trời phạt, ta lại không nỡ ngươi sớm tinh hồn biến mất hết như vậy."

Hạ Lan Tuyết không thèm nói gì.

Lục Cửu nói: "Cho dù là ta động nha đầu kia thật đi, ngươi cho rằng hắn sẽ đi với ngươi sao?"

"Nhưng nếu nàng còn ở, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không theo ta," Hạ Lan Tuyết lạnh lùng nói, "Hắn từng vì như vậy mà đánh mất năm ngàn năm tu luyện, không thể thăng tiên, hai ngàn năm của ngươi thì là cái gì."

"Nàng quả thật tốt như vậy?" Lục Cửu bất ngờ, trong mắt dần dần có chút đăm chiêu, "Bản thân ta cũng muốn nếm thử."

Hạ Lan Tuyết rốt cuộc lộ ra ý cười, ôn nhu: "Ta cũng thấy lạ, nàng đến tột cùng có gì tốt......"

Bên trong Hoa Chiêu cung mây trôi lững lờ, sương mai thấm ướt rèm thêu, chủ nhân không ở, không khỏi có vẻ vắng lạnh tịch mịch.

Tóc mây búi cao, minh châu hiện màu, Lục Dao ngồi trước cửa sổ, mặc cho Hạnh tiên bên cạnh thấp giọng thì thầm, nàng chỉ dựa vào gh xa xaế, như không có việc gì thưởng thức móng tay dài mà xinh đẹp, đoan trang nhã nhặn lịch sự, lại đủ quyến rũ.

Thấy nàng không có chút phản ứng, Hạnh tiên dừng lại, khẽ gọi: "Thiên nữ?"

Lục Dao mới "À" một tiếng: "Những chuyện này là thật?"

Hạnh tiên nói: "Tỳ nữ không dám nói dối trước mặt thiên nữ."

Thấy nàng tự xưng "Tỳ nữ", Lục Dao hơi kinh ngạc, nghiêng mắt hìn nàng một cái, cười nói: "Thường nghe hắn cảm thán môn hạ suy bại, tất nhiên là muốn khuyến khích đồng tộc tu tiên, huống chi thân là Hoa thần, đây cũng là bổn phận, sao ngươi phải nói cho ta biết?"

Hạnh tiên ngẩn ra. Lục Dao nâng lông mày.

Hạnh tiên lập tức rũ mi mắt xuống, biểu tình trong mắt biến mất: "Nha đầu kia một lòng muốn làm thần hậu."

Lục Dao cười khẽ: "Đây chẳng qua là tuổi trẻ khinh cuồng thôi, huống chi sau đó nàng quyết tâm báo ân, tình nguyện bỏ đi thực thể làm phàm nhân, sớm đã quên hết chuyện cũ khi xưa, làm sao còn nhớ rõ thần hậu là cái gì."

Hạnh tiên nói: "Nhưng năm đó thần tôn đại nhân đối với nàng cũng không bình thường, còn từng mang nàng đi Dao Trì tiên hội, nàng cũng chỉ là...." Dừng lại.

Lục Dao nhíu mày: "Nàng cũng chỉ là một tiểu yêu, làm sao đủ tư cách đi tiên hội, nếu đi thì cũng là nên mang theo các ngươi mới đúng."

Lời trong lòng bị nàng xem thấy, Hạnh tiên đỏ mặt lên: "Chúng ta làm sao lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy, chỉ là hai năm nữa thần tôn đại nhân thăng lên thiên thần, nếu bây giờ quá quan tâm đến nàng ta, chỉ sợ trễ nải việc tu hành."

"Nói nửa ngày, chỉ những lời này mới nói đến việc ta lo," Lục Dao thở dài, "Việc này ta đã sớm hỏi qua, hắn vốn là người đa tình, nhất định còn vì chuyện năm đó mà áy náy, nhưng bởi vậy mà để lỡ việc tu hành thì tuyệt đối không thể, Đế quân cũng hết sức lo lắng, cho nên muốn ta quan tâm nhiều hơn, ngươi đi xuống trước đi, sau này có việc gì lại báo cho ta."

Hạnh tiên khẽ thở ra, gật đầu lui ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play