Thời tiết càng ngày càng ấm áp, trong vườn cũng càng ngày càng náo nhiệt, Đoạn Phỉ lại khôi phục cuộc sống phóng đãng như trước kia, mỗi ngày đều ở cùng những mỹ nhân khác nhau, hết dạo chơi công viên lại ngắm hoa, uống rượu, cười xem mỹ nhân múa hát , lúc say thì nằm lên đầu gối mỹ nhân nghỉ ngơi , cười đùa nói chuyện .

Nhóm nha hoàn trong phủ đối với chuyện này sớm đã không chút nào kì lạ , ở trong mắt bọn họ, cũng không cảm thấy lần này cũng không khác lần trước là mấy, bởi vì bọn họ vốn không tin một công tử phong lưu có tiếng lại có thể coi trọng một nữ nhân cả đời.

Ba tháng cảnh sắc thời tiết tươi đẹp, trà hạnh như lửa, hoa đào như hà .

Gió thổi qua, cánh hoa rơi đều, Đoạn Phỉ toàn thân mặc bạch y ngồi ngay ngắn trước cổ cầm, hai nữ tử trang điểm kiều diễm dựa vào hai bên trái phải hắn, lúm đồng tiền so với hoa kia còn kiều diễm hơn.

Tiếng đàn lại không bình thản như vậy, tựa như con người của hắn, phóng khoáng bay bổng, mang theo chút kiêu ngạo, tự phụ, lộ ra điểm phong đãng , còn có một chút cô đơn khó mà lý giải.

Hồng Ngưng nhìn về phía xa xa, nói không rõ là mất mát hay là áy náy. Có lẽ theo như lời Cẩm Tú, hai người kiếp trước sớm đã nhận biết nhau , hơn nữa quan hệ rất thân thiết , cho nên mới có loại cảm giác quen thuộc kì lạ như thế này, nàng không có lí do tin tưởng hắn, không chỉ có tin tưởng, càng hiểu rõ, nàng biết hắn đang tìm cái gì, lại vẫn không thể cho.

Hắn muốn tìm, bất quá chỉ là người chân chính hiểu rõ hắn mà thôi.

Tiếng đàn chấm dứt, hai vị mỹ nhân vỗ tay khen ngợi.

Hồng Ngưng trấn định đi vào: "Đoàn công tử."

Đoạn Phỉ ôm lấy mỹ nhân nhìn nàng: "Khúc nhạc này đàn như thế nào?"

Hắn sớm đã phát hiện? Hồng Ngưng rũ mắt xuống: "Hồng Ngưng ngu dốt, cầm kỳ thư họa lại hoàn toàn không biết gì cả, sao nghe hiểu được , nhưng khúc nhạc này xuất phát từ Đoàn công tử, thì nhất định là cao minh."

Đoạn Phỉ không hề hỏi nhiều. Hồng Ngưng nhẹ nhàng hít vào một hơi, làm lễ: "Lừa gạt Đoàn công tử cứu giúp thu lưu, ở quý phủ quấy rầy nhiều ngày, ta nay cũng nên đi, nghe nói Đoàn công tử sáng sớm ngày mai muốn lên đường đến Chương Châu bàn chuyện làm ăn , cho nên đặc biệt đến nói lời từ biệt."

"Phải đi"

Đoạn Phỉ lập lại một lần, khẽ cười , không thèm để ý "Vậy đi thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi."

Nói xong mỉm cười cùng mỹ nhân bên người uống rượu.

Hồng Ngưng mấy phen muốn nói lại thôi, cuối cùng là không nhịn được thấp giọng nói: "Trên đời không chỉ một mình Hồng Ngưng, Đoàn công tử nếu thật có lòng tìm kiếm,cuối cùng tương lai ắt sẽ như mong muốn."

Đoạn Phỉ lập tức nâng mi , đáy mắt một lần nữa hiện ra tia sáng , ngay sau đó lại mờ đi , hắn đẩy mỹ nhân trong lòng ra, đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt nàng.

Hồng Ngưng lấy lại tinh thần, cảm thấy loại an ủi này thật buồn cười, thẹn thùng: "Đoàn công tử bảo trọng."

"Ta nói sẽ không nhìn lầm, ngươi biết"

Đoạn Phỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, "Ngươi chính là không muốn, không nghĩ cho ."

Vì sao muốn cự tuyệt? Hồng Ngưng xoay người bước đi.

******

Cái cầu xuôi dòng, mây như nước chảy, khoảng không mênh mông bát ngát, xa xa có thể thấy một tòa cung điện nguy nga, cửa cung đóng chặt uy nghi ,lạnh lùng, nhị nữ một trước một sau đi tới, chậm rãi đi lên đầu cầu, đứng lại.

Mai tiên nhìn cửa cung: "Chẳng lẽ đó chính là là vương cung Trung Thiên?"

Lục Dao mỉm cười gật đầu: "Vạn năm lãnh lẽo , từ khi hắn bị giáng chức nơi này vẫn để như vậy ."

Mai tiên thu hồi tầm mắt, khôi phục vẻ kính cẩn vốn có: "May mà thần tôn đại nhân tấn chức sắp tới, tương lai hoàng cung sẽ có không khí khác, hôm nay tiểu tiên đã được tăng thêm kiến thức, đa tạ thiên nữ."

Lục Dao cười nắm lấy tay nàng: "Khách khí cái gì, chúng ta đi qua nhìn xem một chút ."

Mai tiên cúi đầu chối từ: "Thiên nữ tuy là ý tốt , chính là thời gian không còn sớm, Hoa Triêu cung còn có chút sự vụ, thần tôn đại nhân thiên kiếp trước mặt , đã đem Hoa Triêu cung phó thác cho ta, ta càng không thể làm hỏng việc, làm ngài phân tâm, ta vẫn nên đi về trước."

"Thôi, vậy ngày khác lại đến "

Lục Dao cũng không miễn cưỡng, buông tay nàng ra, thuận miệng nói, "Này lúc đó ta cùng với đệ đệ đều ở ngoài cung, nghe nói Hạnh Hạnh cũng bị cấm chừng một năm."

Mai tiên nói: "Nàng lỡ tình hình ra hoa, thần tôn đại nhân để nàng ở trong Thủy Nguyệt kính suy nghĩ ."

Lục Dao thở dài: "Kỳ thật Hạnh Hạnh cũng từng gọi người đến cầu xin qua ta, nhưng ta nghĩ việc này không nhỏ, hắn đối đãi các ngươi cũng không làm việc thiên tư (vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp ), nếu ta mở miệng không khỏi làm hắn khó xử, cho nên cũng không cầu tình giúp Hạnh Hạnh được ." Đặc biệt đi cầu tình, chỉ sợ làm hắn hoài nghi, cái người không đầu óc đó, thành sự không được bại sự có thừa *, giữ ở bên người cũng vô dụng.

*làm chuyên thất bại thì nhiều mà thành công thì không có

Mai tiên nói: "Thiên nữ luôn luôn thấu tình đạt lý, tương lai Hạnh Hạnh sẽ hiểu được."

"Ngươi nói là, "

Lục Dao mặt giãn ra, quay mặt lại một lần nữa nhìn cửa cung, ý vị thâm trường "Từ hắn rời đi, vương cung Trung Thiên đến nay vẫn không có người vào ở, ngươi cũng đã biết ý tứ của Đế Quân?"

Mai tiên cân nhắc nói: "Hi vọng là Thần Tôn đại nhân sớm có ngày trở về lại vị trí cũ."

Lục Dao gật đầu: "Cùng phàm nhân liên lụy nhiều năm đối với việc tấn chức của hắn không có lợi, ta thực lo lắng."

Mai tiên trầm mặc nửa ngày, nói: "Thiên nữ suy nghĩ quá mức rồi , thần tôn đại nhân sao lại không biết chừng mực."

Lục Dao nói: "Nếu được như vậy thì tốt, hễ là chuyện khó có thể đoán trước được , vạn nhất xảy ra sai lầm gì , ngươi cũng nắm rõ được lợi hại bên trong ."

Mai tiên nói: " Ý tứ của thiên nữ?"

Lục Dao nói thẳng: "Nha đầu kia mấy ngày gần đây hoàn toàn không thấy chút bóng dáng, ta cũng không biết nàng đã đi nơi nào."

Mai tiên sửng sốt, sau một lúc lâu lắc đầu thản nhiên nói: "Từ lần trước, sau khi hại lệnh đệ trọng thương, ta cũng không dám nhúng tay vào việc này nữa, cứ nghĩ là thần tôn đại nhân đã có an bài khác."

Thấy nàng thần sắc không giống nói dối, Lục Dao nhẹ nhàng an ủi: " Việc của A Cửu cũng là do ta dựng lên, nếu không do ta vô tình nói ra chuyện phong ấn, Hạnh Hạnh cũng sẽ không lỗ mãng gọi ngươi đi giải trừ như vậy, nay mọi chuyện đã qua ngươi cũng không cần phải áy náy."

Ngừng lại một chút nàng mỉm cười: "Ngươi cũng nhanh sẽ tấn chức thượng tiên , Phụ vương từng ban thưởng cho ta một viên linh châu, rất có ích đối với việc tu hành , ngày khác gọi người đưa tới cho ngươi."

Mai tiên theo quy củ nói: "Thiên nữ đã có ý tốt ,hạ tiên xin lĩnh , chỉ là hạ tiên không có công lao gì đối với Bắc Tiên Giới, không dám nhận phần hậu lễ này ."

Lục Dao cười nói: "Sợ cái gì, mặc dù ta với ngươi khác tộc, nhưng thấy ngươi thường ngày làm việc cẩn thận, giúp hắn giảm đi không ít việc , coi như là đã chia sẽ một phần cho ta, vốn là nên cảm tạ ngươi."

Mai tiên trầm mặc một lát, nói: "Thiên nữ cũng là vì muốn tốt cho thần tôn đại nhân , có một câu hạ tiên không biết có nên nói không ?"

Lục Dao nhìn nàng: "Cứ nói đừng ngại."

Mai tiên nhìn nàng: "Thần tôn đại nhân một phen khổ tâm nghịch thiên sửa mệnh, là hy vọng bồi thường cho tiểu Trà, trợ giúp nàng quay về tiên đạo, ai ngờ chuyện của lệnh đệ càng khiến cho họ hiểu lầm càng sâu. Ngài ấy nay chỉ biết càng thêm áy náy, tất nhiên càng không hy vọng lại tự nhiên bị đâm ngang, thiên nữ nhận thức thần tôn đại nhân nhiều năm, hẳn là rất rõ cách làm việc thường ngày của ngài ấy, hạ tiên còn biết được thì ngài ấy còn có thể không biết sao, thiên nữ hà tất phải làm cho ngài ấy thêm thất vọng."

Nói xong, nàng cúi đầu làm lễ: "Hạ tiên cáo lui."

*****

Sáng sớm, dưới sườn dốc hoa Sơn Trà vẫn lẳng lặng nở rộ, cành lá xanh mượt, nghị lực kiên cường , đáng tiếc không lâu sau vẫn sẽ bị xóa sạch , vốn là trước khi rời đi muốn thuận đường đến nhìn một chút , trong lúc vô tình lại nhìn thấy một hình ảnh kiều mỵ như vậy, Nồng Ngưng cực kì yêu thích , bàn tay đưa ra nhẹ nhàng nâng cành hoa lên . "Nếu thích, vì sao không thay nó cầu tình?"

Một bàn tay duỗi đến đẩy đóa hoa ra, "Rất tốt, rất thích giả ngu."

Hồng Ngưng ngoài ý muốn đứng thẳng dậy: "Ngươi không đi Chương Châu?"

Nhìn bao quần áo trên vai nàng, Đoạn Phỉ nói: "Qua lúc nữa ta mới đi, phải đi tồi sao, ta tiễn nàng ."

Hồng Ngưng cười nói: "Quên đi, ở chỗ của ngươi,ăn của ngươi, lúc đi còn làm phiền ngươi tự mình đưa tiễn , đây là đãi ngộ gì. . . . . ."

Nói một nửa bỗng nhiên dừng lại.

Một đêm không thấy, mi gian (giữa hai hàng lông mày) hắn mơ hồ hình như có hắc khí lưu động! Hồng Ngưng âm thầm sửng sốt , lại ngưng thần nhìn kỹ vài lần, biến sắc: "Ngươi gần đây nhất có gặp qua người nào đặc biệt hay không?"

Đoạn Phỉ nhíu mày: "Nàng có tính không?"

"Đây không phải chuyện đùa "

Hồng Ngưng giữa cổ tay hắn, thử mạch, "Trên người của ngươi có yêu khí."

Đoạn Phỉ bất động thanh sắc rút tay về: "Làm sao có thể."

Hồng Ngưng đương nhiên rất tin tưởng ánh mắt của bản thân: "Quả thực không có?"

Đoạn Phỉ nghiêm trang nói: "Không có."

Hồng Ngưng cười lạnh: "Có một số yêu nghiệt thường lấy sắc đẹp đi mê hoặc đàn ông, Đoàn công tử lại chỉ lo phong lưu, kết quả là oan uổng mà đánh mất tánh mạng."

Đoạn Phỉ nói: "Ta có đánh mất tánh mạng, có quan hệ gì với nàng ?"

Hồng Ngưng không đáp, quay đầu đi. "Muốn ta lưu lại giúp người bắt yêu quái sao?"

Phía sau truyền đến tiếng cười của hắn. "Giúp ngươi nhặt xác."

Không ngoài dự liệu , từ sau ngày ấy trong hậu viên lại bắt đầu an tĩnh lại, Đoạn Phỉ rốt cuộc cũng không mang nữ nhân trở về nữa , điều này làm cho Hồng Ngưng càng khẳng định suy đoán trong lòng là đúng . Đoạn Phỉ bị yêu khí quấn thân, không được bao lâu sẽ gặp chuyện không may, nàng đương nhiên lo lắng , nhưng mà mỗi lần hỏi đến, Đoạn Phỉ luôn trả lời qua loa, đối đãi với nàng cũng càng thêm khách khí.

Vườn quá lớn, yêu tinh ngày bình thường luôn giấu đi yêu khí, rất khó phát hiện, nàng đành phải ngầm dùng tới vài đạo phù, mấy tháng trôi qua cũng không tìm ra vấn đề mấu chốt .

Nước chảy hoa trôi, gió thu lá rụng, đảo mắt đến mùa thu.

Tiếng đàn như thì thầm, giống như hướng người yêu bộc lộ nỗi lòng, cô đơn không còn sót lại chút gì, Hồng Ngưng ở ngoài cửa sửng sốt một lát, mới bước vào: "Ngươi động qua phù của ta?"

Đoạn Phỉ cúi đầu đánh đàn, không nhìn nàng: "Nghe hiểu được sao."

Hồng Ngưng không đáp: "Ngươi động qua phù của ta?"

Đoạn Phỉ vẫn là cứ thế nói: " người có thể nghe hiểu được."

Chả trách lâu như vậy cũng không còn phát hiện ra một chút tung tích, hóa ra thật sự là hắn bảo vệ cho yêu nghiệt kia, Hồng Ngưng trong lòng như đã hiểu rõ, lập tức hỏi: "Ai?"

Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại , Đoạn Phỉ ngẩng mặt lên nhìn nàng mỉm cười: " Theo như lời của ngươi, ta tìm được rồi."

Hồng Ngưng khiếp sợ: "Ngươi. . . . . . Chẳng lẽ là. . . . . ."

Đoạn Phỉ cười mà không nói.

Hồng Ngưng nhanh chóng bắt lấy tay của hắn bắt mạch, phát hiện hết thảy mọi thứ đều bình thường, lúc này mới tin tưởng lời hắn nói, hắn động vào phù của nàng , có thể thấy được hắn cùng yêu tinh kia kết giao đã lâu, mà yêu tinh kia quả thật cũng không có ý hại hắn.

Đoạn Phỉ nhìn tay nàng, ngữ khí mang theo ý trêu tức: "Ngươi lôi kéo ta như vậy, bảo nàng ấy sao không ghen ."

Nữ nhân rất kì lạ , khi vật gì đó chân chính thuộc về mình thì không biết trân trọng , ngược lại sau khi nó thật sự là của người khác, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái .

Hồng Ngưng buông hắn ra, nở nụ cười tự giễu: "Ngươi thật đúng là không tiếc dụng tâm, cứ như vậy tin tưởng nàng sẽ không hại ngươi."

Đoạn Phỉ nói: "Tức giận? Không cần ngươi lo lắng như vậy đâu ."

Hồng Ngưng nói: "Con đường mỗi người một khác , các ngươi. . . . . ."

Chần chờ hồi lâu, nàng gian nan nói hết câu: "Các ngươi không có khả năng ."

Đoạn Phỉ nói: "Lại bị trời phạt?"

Hồng Ngưng gật đầu: "Ngươi không sợ?"

Đoạn Phỉ đứng dậy thu cầm: "Vừa vặn ta sống cũng mệt mỏi, nếu đã tìm lại được, thì sợ gì."

Hồng Ngưng không nhịn được mà nhắc nhở hắn: "Nhưng như vậy sau này nàng cũng sẽ bị ngươi liên lụy, cũng không được làm tiên cũng không được làm người , thậm chí sẽ hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi ), nàng là yêu quái, hẳn là hiểu được lợi hại trong đó. . . . . ."

Đoạn Phỉ cắt lời nàng: "Nếu thực sự bị trời phạt, ta sẽ một mình gánh chịu, tuyệt đối không liên lụy đến nàng."Biết khuyên cũng không được, Hồng Ngưng không nói gì nữa.

Người và yêu mến nhau chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp , giống như Hồ Nguyệt cùng Thích Tam công tử, Thích Tam công tử thay nàng chặn thiên hình, cuối cùng Hồ Hguyệt vẫn là khó khăn tình kiếp, nhiều năm tu hành chỉ đổi lại một đời tình duyên ở trần gian. Con phảibảo vệ tam thế (quá khứ hiện tại và tương lai) của nàng. .

Sự tình đã hiểu rõ , yêu tinh kia cũng không có ý hại người , Hồng Ngưng tự nhiên sẽ không đi truy cứu nữa , bất quá nàng cũng không vội vã rời đi, có lẽ là vì trong lòng mở hồ dâng lên kia một tia kỳ vọng, nàng rất muốn tận mắt nhìn thấy tương lai của họ sẽ có kết quả gì, càng muốn hỏi một người ,đáng tiếc gần một năm nay Cẩm Tú không xuất hiện lần nào nữa .

Đoạn Phỉ mấy ngày gần đây thường xuyên ngồi ở Trúc hiên đánh đàn, tiếng đàn tịch mịch,cô đơn , Hồng Ngưng cũng không quan tâm làm thế nào trong tình yêu giữa nam nữ có thể có thể không gặp chút rắc rối , vụng về.Hiếm khi thấy được hắn bằng lòng trả giá thiệt tình, tiểu yêu tinh được chọn nhất định sẽ không quá kém.

*****

Qua năm, tiết trời có phần ấm lại, nha hoàn tiểu Vân nhàn nhã liền kéo nàng đi tản bộ. "Đài ngắm trăng vẫn chưa khởi công sao ?"

" Đài ngắm trăng , công tử đã sớm thay đổi chủ ý rồi , vật liệu đá tốt đều dùng để xây tường che cho vườn hoa, hôm nay thời tiết tốt , hắn đang ở bên trong bãi rượu ngắm hoa đấy , nói đến cũng lạ, hoa Sơn Trà kia đã mở gần một năm mà vẫn không héo úa ."

Hoa Sơn Trà? Hồng Ngưng trong lòng khẽ động, lập tức đi về phía bên kia, quả nhiên đống đá chất thành đống cao đã không thấy đâu , thay thế vào đó là một dãy tường cao, nghĩ đến bản thân đã lâu không tới nhìn qua , ngược lại làm cho nó may mắn tránh được một kiếp này, nhất thời mỉm cười.

Tiểu Vân nói nhỏ: "Cô nương có cảm thấy hay không, công tử mấy ngày gần đây có chút kỳ quái?"

Hồng Ngưng cười hỏi: "Như thế nào gọi là kỳ quái ?"

Tiểu Vân nói: "Hắn nửa năm nay cũng chưa đi tìm các cô nương khác, cũng không đến tìm cô nương , hàng đêm đều nghỉ ở Trúc hiên ,cũng không cho chúng ta đi qua hầu hạ, chúng ta đều cảm thấy rất kỳ quái ."

Hồng Ngưng "Nga"một tiếng .

Tiểu Vân lại nói: "Nghe Hàn quản gia nói, hai tháng này công tử thoái thác rất nhiều công việc làm ăn , cũng không ra khỏi cửa, chỉ có đánh đàn, giống như đang đợi người vậy ."

Hồng Ngưng nhìn nàng: "Ngươi cho là hắn đang đợi ai?"

Tiểu Vân đỏ mặt, cười hì hì nói: "Nghe nói Trúc hiên cũng chưa từng có ngoại nhân đi vào, chúng ta đều chỉ đoán thôi , nếu không phải nơi đó có dấu một mỹ nhân, vậy chính là đang đợi cô nương rồi ? Ngươi cũng không tới tìm hắn."

Hồng Ngưng mỉm cười: "Lúc này các ngươi đã đoán sai rồi , người hắn chờ không phải là ta."

Vì đã quen thuộc Tiểu Vân cũng không sợ đắc tội nàng, lắc đầu nói: "Các nàng đều nói như vậy, ta nhìn thấy cũng cảm thấy không giống, nếu theo tính tình của công tử, nếu đợi không được chính hắn sẽ trực tiếp đi tìm."

Hồng Ngưng nhớ tới cái gì, như có suy nghĩ: "Chẳng lẽ hắn tìm không thấy ?"

Tiểu Vân nghe được mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra làm sao cả). "Nói không chừng trong Trúc hiên thật sự dấu một nàng mỹ nhân"

Hồng Ngưng nửa thật nửa giả nói xong, dời đề tài, "Dường như trời muốn mưa, trở về đi."Vừa dứt lời còn có gió lạnh thổi tới.

Tiểu vân nhìn sắc trời;"Mây dầy như vậy, xem ra có thể muốn mưa to."

Hai người mới vội vàng trở về, mới đi được vài bước gió đã thổi đến tới tấp , cát đá đập vào mặt.

Tiểu Vân sợ hãi than: "Lúc này mới tháng ba, sao lại có gió lớn như vậy."

Hồng Ngưng cũng hiểu được rất không bình thường, thuận miệng cười nói: "Mưa gió là chuyện của trời , ta chỉ có thể theo ."

Tiểu Vân như nhớ tới điều gì hỏi: "Ngày hôm trước cô nương muốn đi, không biết đã tính toán đi đến đâu rồi ?"

Hồng Ngưng nói: "Ta ban đầu muốn đến Lịch Châu, ai ngờ âm kém dương sai đi vào Cam Châu, không biết Cam Châu qua lại đi làm sao?"

"Lịch Châu?"

Tiểu Vân nghi hoặc, đưa tay chỉ chỉ , "Nơi này đi qua, hướng nam là Chương châu, hướng bắc là Giải châu, tiếp qua đi là Lương châu, năm kia tam vương phản loạn ở Lương châu Cô nương chắc đã nghe qua, cô nương là từ đâu mà đến?"

Tam vương phản loạn? Hồng Ngưng sớm đã nghe Tô tiểu thư đề cập qua, giờ phút này lại càng cảm thấy không đúng lắm , lúc trước nàng cùng Dương Chẩn sau khi từ biệt mới đi không được bao xa đã ngất xỉu , hẳn là vẫn chưa ra được Trọng châu, về phần sau đó lại được Đoạn Phỉ cứu, mang về gia trạch ở Cam Châu, vẫn chưa từng hỏi qua lai lịch của nàng , hay là Cam Châu này không ở bên cạnh Trọng Châu?

Nàng vội hỏi: "Trọng Châu ở đâu?"

tiểu vân không hiểu: "Cái gì Trọng Châu?"

Hồng Ngưng kinh nghi (ngạc nhiên nghi ngờ), lầm bầm lầu bầu: "Nơi này cách Trọng Châu rất xa sao ?"

Tiểu Vân cười nói: "Cô nương nói cái gì vậy , ta mặc dù chữ không biết nhiều lắm nhưng địa danh triều đại vẫn biết rất rõ , làm gì có Trọng Châu nào , lúc trước cô nương nói đến Lịch Châu, ta cũng chưa bao giờ nghe người nào khác nhắc qua."

Không có Trọng Châu! Trong đầu ầm vang một tiếng, Hồng Ngưng cuối cùng hiểu được cảm giác bất an này đến từ đâu, quả thực khó có thể tin, đứng ngây một hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Hiện tại là năm bao nhiêu ?"

Tiểu Vân trong nháy mắt: "Thuận Đức năm thứ năm a."

Thuận Đức năm thứ năm! Làm sao đến cái chỗ... Thuận Đức năm thứ năm! Chính mình nhớ rất rõ ràng là năm nay rõ ràng là Thái Hòa mười năm! Hơn nữa quốc thái dân an, làm gì từng có... cái gì... tam vương phản loạn!

Hồng Ngưng cơ hồ đứng không vững, vịn vào cây cột bên cạnh hành lang, trong đầu loạn cả lên . . . . . ."Tiểu hồng trà, làm sao vậy?"

"Mau ra đây, ta mua cho ngươi thứ tốt."

". . . . . ."

Thanh âm quanh quẩn ở bên tai, giống như ngay ở ngày hôm qua, không biết là chôn dấu trí nhớ đã lâu lại giống như một giấc mộng.

Tiểu Vân kéo nàng: "Cô nương?"

Hồng Ngưng bỗng nhiên kéo lấy nàng: "Hôm nay ngày mấy?"

Tiểu Vân nói: "Ba tháng mười lăm a." (15/3)

Ba tháng mười lăm! "Không đúng, không cần!" Hồng Ngưng sắc mặt trắng bệch, bước lui vài bước, đột nhiên xoay người, giống như nổi điên chạy vội đến vườn hoa.

******

Bất quá sau thời gian uống cạn tuần trà, gió thu tản mác, bầu trời lấy lại trong suốt, ánh nắng tươi sáng, rất xa bên tường cao truyền đến tiếng khóc, thật cũng có, giảcũng có.

Hồng Ngưng vọt vào của vườn, chạy vài bước lại đứng lại. Một đám người nânggiường trúc đi về phía bên này.

Áo trắng dính rất nhiều bụi đất, trước ngực dính một mảng vết máu rất lớn, hơn nữa còn có máu cuồn cuộn không ngừng từ trong miệng hắn chảy ra, từ khe hở trên giường trúc chảy xuống đất , tạo thành một đường.

Kia khuôn mặt tuấn mỹ phong lưu như trước, giống như hình dáng như mới gặp.

Đi ngang qua bên người, Hồng Ngưng si ngốc muốn đưa tay sờ vào mặt của hắn, lấy tay áo lau đi vệt máu bẩn giúp hắn .

Lại giống như chạm vào không khí, hư vô mờ ảo. Hồng Ngưng cứ như vậy duỗi thẳng tay, ngẩn người.

Tựa hồ như muốn ngồi dậy, hắn cố gắng ngước mặt, không nhìn nàng, cũng không nhìn vào người khác, ánh mắt kiêu ngạo lại có phần cô đơn chỉ như cố gắng nhìn về một hướng, ánh mắt dần dần tan rã, lại hiện ra một mảnh si mê, mang theo rất

nhiều sự khó hiểu cùng tiếc nuối, còn có tâm nguyện chưa xong, không cam lòng, càng nhiều hơn nữa là sự chờ mong. . . . . .Bụi Hồng trà đang trời kì nở rộ, nháy mắt cành khô lá héo úa . .khóe miệng gương cao , lệ rơi xuống .

Hồng Ngưng lẳng lặng nhìn khuôn mặt kia, nhìn theo những người đó nâng hắn càng đi càng xa, cảnh vật xung quanh dần dần trở nên mơ hồ, giống ở biến mất, cảnh sắc tươi đẹp, hoa Sơn trà, ngọn núi đá , rừng trúc. . . . . .trong trí nhớ, chuyện xưa của công tử phong lưu cùng tiểu hoa Sơn Trà lại càng ngày càng rõ ràng. . . . . .trên sườn núi hoang vắng, nàng đứng lặng một mình.

Phía sau nhẹ nhàng vang lên tiếng thở dài: "Nhớ ra rồi?"

Hồng Ngưng chậm rãi xoay người, vẫn duy trì nụ cười si ngốc kia: "Thần tôn đại nhân cũng nhớ rõ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play