Phương Y Lan nhìn Ngự Cảnh Thần. Manh dòng máu lai hoàn hảo giữa Trung Quốc và Nga, cho anh thừa hưởng ưu thế và ưu điểm của hai chủng tộc lớn, tinh tế, đa chiều, sâu sắc, tuyệt mỹ và lạnh lùng.
Những đường nét ngũ quan sắc nét đậm chất nước E, mang đầy vẻ lạnh lùng hà khắc của hệ cấm dục.
Thân thể và phí phách lại rắn rỏi như những cây trúc cao mang phong thái nước Z, còn sở hữu khí chất uy nghiêm khiến người ta cung kính.
Ngự Cảnh Thần nhìn cô, khuôn mặt như có như không phảng phất nét cười: “Nhanh như vậy đã lật mặt không nhận ra ai rồi? Phụ nữ quả đều là thứ lừa người.”
Vừa rồi vẫn còn cùng anh chơi đùa tình cảm, trong nháy mắt liền cùng anh chơi đùa mạng sống rồi.
Phương Y Lan giễu cợt: “Nghe nói chỉ có máu chảy trong động mạch con người mới tươi và đẹp nhất, giống như vẻ diễm lệ của những bông hoa hồng vào buổi sáng vậy. Tôi thật sự muốn xác nhận một chút xem tin đồn có phải là thật không.”
“Cô thật sự cho rằng, dùng vũ khí sắc bén giữ vào động mạch chủ ở cổ tôi, là có thể dùng mạng sống thành công uy hiếp tôi sao?”
Ngự Cảnh Thần bất ngờ dùng tay đánh vào cổ cô, di chuyển nhanh như chớp, giống như một con rắn đang nhìn chằm chằm vào con mồi, chờ thời cơ thích hợp ra đòn chí mạng.
“Cô điên rồi!”
Khi hai bên đánh nhau, viên kim cương sắc nhọn trong chiếc nhẫn đã tạo thành vết xước mười phân trên cổ anh. Máu từ vết thương trào ra, đỏ tươi đến kinh ngạc.
“Động mạch cổ luôn có cách nói là có 4 phút hoàng kim. Tôi thành thạo ít nhất mười phương pháp có thể cầm máu trong ba phút. Cô không thể gây ra một đòn chí mạng cho tôi. Trong trò chơi sinh tử này, cô đã thua ngay từ đầu.”
Ngự Cảnh Thần chậm rãi tiếp cận cô, giống như một con dã thú đang hạ thấp mình bước từng bước vừa tao nhã vừa mạnh mẽ để tiếp cận con mồi. Sau đó chọn thời điểm thích hợp nhất và góc độ hoàn hảo nhất để giáng cho con mồi một đòn chí mạng.
Thân thể Phương Y Lan không ngừng lùi về sau, giọng lạnh lùng cảnh cáo.
“Anh đừng có qua đây!”
Phần sắc bén phía trên chiếc nhẫn nhuốm máu toát ra ánh sáng lạnh lùng đầy sát khí, mà người đàn ông này kiêu ngạo và tự phụ đến mức không hề bị đe dọa.
Cô ác, Ngự Cảnh Thần còn độc ác hơn cô!
Cô tàn nhẫn với người khác.
Nhưng Ngự Cảnh Thần tàn nhẫn với bản thân.
“Mèo hoang nhỏ, cô chạy không thoát đâu!” Anh giống như một vị vua hống hách, đang tuyên bố sự thật: “Kinh nghiệm của tổ tiên cho chúng ta biết phụ nữ cần phải biết uyển chuyển lùi bước và phán đoán tình hình nhiều hơn nam giới.”
Anh nhìn cô với vẻ thích thú.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Phương Y Lan trấn tĩnh lại, lạnh lùng nhìn anh.
E là người đàn ông này đã vượt qua sức tưởng tượng của cô.
“Kẻ nào dám khiêu khích tôi đều sẽ phải trả giá.”
Ngự Cảnh Thần duỗi ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô. Đôi môi cô đỏ rực, quyến rũ, xinh đẹp đến kinh ngạc, có một cảm giác hấp dẫn đến mê người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT