Phương Y Lan nhẹ nhàng ma sát chiếc nhẫn trong tay, không ngờ chiếc nhẫn hoa hồng đen này có lai lịch lớn đến như vậy, nếu cứ tiếp tục đeo nó trên ngón tay thì chỉ cảm thấy nóng tay mà thôi.
Lúc nào cũng có cảm giác Ngự Cảnh Thần làm cho người khác nhìn không thấu nắm không rõ, nhất cử nhất động càng khiến người khác khó hiểu.
Lấy chiếc nhẫn bảo thạch đen của cô đi, rồi lại tặng cho cô một chiếc nhẫn đắt đỏ quý giá hơn, giống như bồi thường, trao đổi hoặc là tiền bù đắp sau một đêm triền miên.
Nhưng mà, cô vẫn mơ hồ có cảm giác hình như không hề đơn giản như vậy được!
Phương Y Lan tháo chiếc nhẫn ra, ngón tay giữa trống rỗng lại khiến cô có chút chần chừ.
Nhiều năm qua, cô vẫn luôn có thói quen đeo vũ khí phòng thân có lực sát thương, bây giờ ngón tay bỗng trống rỗng, ngược lại không hề có chút cảm giác an toàn nào.
Chần chừ một lúc, cô lại đeo chiếc nhẫn vào ngón tay giữa.
Cứ đeo trước vậy!
Đợi đến khi tìm được đồ thay thế phù hợp thì tháo ra.
Tiếng chuông gấp rút vang lên.
Phương Y Lan đi ra mở cửa.
Khuôn mặt già nua của Hứa Tư Kỳ đột nhiên đập vào mắt, Phương Y lan súy chút nữa đóng cửa lại, “Mới sáng sớm sao cậu lại qua đây rồi?”
Cô bất lực với sở thích già nua của Hứa Tư Kỳ.
Hứa Tư Kỳ giơ túi nilon trong tay lên, “Tớ đem cho cậu bánh bột lọc nhân tôm Phúc Ký mà cậu thích nhất nè.”
Lúc trước chỉ cần A Lan chịu ấm ức, không vui, thì nhất định sẽ bào ông Phương đi mua bánh bột lọc nhân tôm Phúc Ký cho cô, cô mới vui vẻ.
Suy nghĩ quay lại, cô hỏi: “Hôm qua ba cậu đánh cậu sao? Cậu không sao chứ!”
Chuyện A Lan đập xe đánh người, đã bị đồn thổi khắp trong giới rồi.
Chuyện ba con Phương gia bất hòa tự nhiên cũng không giấu được.
Phương Y Lan không hề để ý, “Chỉ là bị ăn một cái tát thôi, đã không sao rồi!”
Cái tát của Tạ Trạch Thành không nặng, lúc đó bên má có chút đau tê tê, bôi thuốc xong, ngủ một giấc đã không sao rồi.
Nhìn thấy cô thật sự không có bất thường, Hứa Tư Kỳ mới yên tâm, “Tài năng của cậu, ba cậu muốn đánh cậu không dễ dàng gì, cậu đó…”
Trong mắt người ngoài, A Lan là một người kiêu ngạo, ngỗ ngược và nổi loạn, giống như một ngôi sao sát tinh xấu xa, nhưng thực ra cô lại có một trái tim yếu đuối hơn bất kỳ ai khác.
Yếu đuối khiến người khác phải xót xa!
Phương Y Lan không khỏi cảm thán, “Bánh bột lọc nhân tôm, quả nhiên vẫn là của Phúc Ký làm ngon nhất.”
Cô không muốn tiếp tục nói về Tạ Trạch Thành nữa.
Hứa Tư Kỳ thuận thế đổi chủ đề khác, “Cậu có điều tra ra, rốt cuộc là ai đã đưa cậu đến hội quán Mặc Mai ở Ma Đô chưa?”
Vốn dĩ cô ấy định cho là trò đùa ác ý của ai đó, nhưng thái độ của A Lan lại rất nghiêm trọng, khiến cho cô ấy biết chuyện này e là không đơn giản như vậy.
Hơn nữa…
Ánh mắt cô ấy hơi nhìn vào ngón tay giữa của Y Lan, đá Rhodonite màu đen tỏa sáng rực rỡ.
Phương Y Lan lắc đầu, “Có thuê thám tử tư nhân, trước mắt vẫn chưa có tin tức gì.
Rốt cuộc là người nào đứng đằng sau tính kế cô, suy mưu tính kế, thậm chí là ác độ đến nỗi muốn hủy hoại cô?
Mặc dù người cô đắc tội ở xã hội thượng lưu này rất nhiều, nhưng nghĩ kỹ lại, thực sự cũng không có người nào có năng lực, có thủ đoạn, có gan góc, có dũng khí để làm việc này.
Hứa Tư Kỳ hơi nhíu mày, sắc mặt hơi khó coi.
Phương Y Lan lại nói, “Ba tớ không biết sao lại có thể bắt tay được với King của Thịnh Thế Hoàng Triều, đối phương hình như rất có hứng thú với Phương gia, đề xuất muốn gặp mặt tớ để bàn bạc.”
King, tuyệt đối không thể là người là Tạ Trạch Thành có thể với tới được, chỉ là không biết anh tìm đến Phương gia, rốt cuộc có ý đồ gì?
Hứa Tư Kỳ thay đổi sắc mặt, không thể tin nổi mở to mắt, “Cậu nói cái gì?”
--Ngự thị, King!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT