Phương Y Lan chống đỡ cơ thể yếu ớt của mình và vào phòng tắm.
Trong gương——
Vết bầm tím dày đặc lan từ tai xuống bắp chân...
Điều này cho thấy đêm qua đã dữ dội như thế nào.
Phương Y Lam không khỏi nghiến răng, “Tên cầm thú chết tiệt này!”
Trước đây, cô chưa bao giờ tin rằng có chuyện một đêm bảy lần trên thế giới.
Suy cho cùng, bảy lần mỗi đêm không chỉ là vấn đề thận tinh, mà còn là thể lực, sức bền cũng như khả năng toàn diện về tố chất cơ thể và chức năng.
Tuy nhiên, sau kinh nghiệm bản thân, cô phải tin vào điều đó.
“Phương Y Lan, mày không được phép nghĩ linh tinh.”
Cô nhanh chóng lắc đầu xua đi những suy nghĩ mông lung và bối rối trong đầu, vỗ nhẹ lên khuôn mặt đang có chút nóng bừng của mình.
Tuy nhiên, sự kỳ lạ của cơ thể sau khi được vuốt ve bằng xương bằng thịt không ngừng nhắc cô về tất cả những gì đã xảy ra đêm qua. Nó hiện ra trong tâm trí cô, nói cho cô biết cô không hề phớt lờ chuyện đó như cô tưởng tượng.
“Không phải chỉ bị nam nhân ngủ cùng một đêm sao? Không phải chỉ là đóng phim sao? Có chuyện gì lớn cơ chứ?”
Cô tiếp tục cổ vũ bản thân, tắm rửa đơn giản, chống lại sự đau đớn của cơ thể. Sau đó trở về phòng và bắt đầu lục tìm chiếc nhẫn mà Ngự Cảnh Thần đã lấy đêm qua.
Tuy nhiên, cô đã lục tung toàn bộ căn phòng mà vẫn không thể tìm thấy nó.
Không có chút may mắn nào, có vẻ như chiếc nhẫn đã thực sự bị lấy mất.
“Ngự Cảnh Thần, tên khốn kiếp này!”
Đột nhiên, mắt cô nhận ra giữa ngón trỏ bên phải của mình.
Giữa những cành lá rối rắm màu trắng bạc, một viên ngọc hồng đen toát lên vẻ quyến rũ tột cùng, lặng lẽ nở rộ giữa cành lá.
Kiểu dáng cầu kỳ và phức tạp hơn chiếc nhẫn đính đá quý của cô.
Viên đá quý hoa hồng đen đó không phải bất kỳ loại đá quý nào mà cô biết. Nhưng xét từ ánh sáng quyến rũ mà nó toát ra, khẳng định giá trị rất đắt đỏ.
“Đeo vào rồi thì không được bỏ ra, nếu không tôi không đảm bảo rằng cô có thể lấy lại chiếc nhẫn của mình.”
Trong lúc bối rối, giọng nói uy hiếp của người đàn ông lúc này rất rõ ràng, hống hách bên tai. Dương như anh chưa từng cân nhắc xem cô có ngoan ngoãn nghe lời hay không, cũng xác định cô nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của anh ta.
Phương Y Lan hận không thể cởi chiếc nhẫn trên tay ra và vứt nó xuống đất, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn được. Mặc dù trong lòng vẫn tức giận và không cam tâm, nhưng cô đành chấp nhận lời đe dọa của anh.
Chiếc nhẫn rất tinh xảo và đẹp mắt, đeo vào tay cô vừa khít như thể được làm ra để dành cho cô vậy. Nhưng dù có phù hợp đi chăng nữa thì cô cũng không thể phủ nhận bản thân bị khó thích ứng với những thứ lạ lẫm.
Nghĩ đến chủ nhân của chiếc nhẫn, cô cảm thấy hơi tức giận. Cô cố gắng kiềm chế ý muốn tháo chiếc nhẫn ra ném vào thùng rác, nhưng lại vô tình lại chạm vào cơ chế bên trong.
Lưỡi dao sắc bén trên đế, chất gây mê cực mạnh trong kim mỏng của lõi hoa hồng, và một sợi bạc mỏng như tóc có thể giết người trong chớp mắt ẩn trong đế nhẫn.
Cô hít một hơi lạnh--
Có ba vũ khí cực mạnh được giấu trong một chiếc nhẫn nhỏ như vậy, tốt hơn gấp nhiều lần so với chiếc nhẫn trước đó của cô.
Những gì xảy ra đêm qua chợt hiện lên và cứ lởn vởn trong đầu cô.
Trước đó rõ ràng cô đang ở Nam Thành, vậy tại sao cô lại xuất hiện trong Sảnh đường Mặc Mai của quỷ dữ, và thậm chí gần như trở thành bữa tối của quỷ đói Victor?
Ngự Cảnh Thần là ai?
Tại sao anh có sức mạnh như vậy nhưng cô lại chưa từng nghe tên?
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác ùa vào não như thủy triều khiến cô không khỏi đau đầu. Cô luôn cảm thấy đằng sau những câu hỏi này dường như đang che đậy một âm mưu to lớn nào đó.
Nghĩ cả nửa này vẫn không ra manh mối gì khiến cô không khỏi nản lòng, “Bỏ đi, rời khỏi đây rồi tính tiếp.
Cô thu dọn một chút và nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trong căn phòng trống, một bó hoa hồng đen nở rộ kiêu hãnh, quyến rũ đến say lòng người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT