Trong lúc trẫm dụi mắt, Tể tướng đã buông Quận chúa ra.

Quận chúa đối mặt với trẫm.

Ngạc nhiên thay, Quận chúa không vung một vả dạy Tể tướng làm người ngay.

Quận chúa ngẩn ra năm giây.

Trẫm nhìn vẻ mặt bối rối hoang mang của Quận chúa.

Chuyện này hơi khác với dự đoán của trẫm.

Lòng trẫm nổi trống dồn bất an.

Nhắc mới nhớ, Quận chúa chỉ nhỏ hơn trẫm một tuổi, 22 cái xuân xanh.

Trong mắt trẫm, 22 đương nhiên là độ tuổi thanh xuân phơi phới, nhưng ở thời buổi phổ biến việc 13-14 đã bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi này, 22 tuổi đã bị coi là gái ế.

Tể tướng còn khoa trương hơn, đã 28 tuổi mà còn chưa cưới vợ.

Hàng xóm kế nhà anh ta còn lên làm ông nội rồi.

Quả là một anh già FA trọn kiếp.

Đằng ấy hỏi tại sao Tể tướng của trẫm 28 tuổi thì là anh già FA trọn kiếp, Hoàng thúc cùng tuổi với anh ta lại không phải FA trọn đời à?

Hoàng thúc đương nhiên phải khác rồi.

Hoàng thúc phải gọi là người đàn ông độc thân vàng ròng.

Nhất định ông trời đã sắp đặt cho ảnh thủ thân như ngọc suốt hơn 20 năm nay.

Để gặp được trẫm.

Tất cả đều là duyên phận trời ban.

Tóm lại Tể tướng 28 tuổi chưa lập gia đình hôn Quận chúa 22 tuổi chưa lập gia đình, đằng sau đấy chắc chắn có quá khứ mà chưa ai từng biết.

Bây giờ Tể tướng và Quận chúa còn đang ở hai đồn địch.

Trẫm lập tức ảo tưởng ra một bộ truyện tình cảm khốn khổ khốn sở dài 100 nghìn chữ yêu nhau lắm cắn nhau đau, tình này đậm sâu ngược nhau quằn quại, lòng mình có ấy nhưng trời trêu ngươi.

Trẫm nghĩ đến số hormone mà Quận chúa đã hi sinh do dấn thân tòng quân bên ngoài biên ải mấy năm nay.

Trẫm lại càng thấy ngược hơn.

Nói đến đây, trẫm và Hoàng thúc cũng xem như đứng ở hai đồn địch.

Mà còn là trùm sò của mỗi đồn.

Trẫm và Hoàng thúc mới thật sự là yêu nhau lắm cắn nhau đau, tình này đậm sâu ngược nhau quằn quại, lòng mình có ấy nhưng trời trêu ngươi đây này.

Đắng lòng.

Điều đắng lòng hơn là hiện thời trẫm với Hoàng thúc còn chưa yêu nhau.

Lúc trẫm ảo tưởng đến chữ thứ 70 nghìn thì Quận chúa hoàn hồn.

Mặt Quận chúa như thể sắp ọe ra đến nơi, nhưng nàng ta gắng kiềm lại.

Động tác của Quận chúa nhanh đến nỗi trẫm chưa kịp nhìn rõ.

Trẫm chỉ thấy Tể tướng che mũi ngã ngửa ra sau đánh ầm, hình như còn có tiếng rạn xương rất nhỏ vang lên giữa thời khắc ấy.

Trẫm đứng cạnh nghe mà còn thấy đau.

Quận chúa đấm một cú vào mũi Tể tướng.

Mặt Tể tướng nhoe nhoét máu.

Quận chúa còn chưa hết giận, lại xách Tể tướng lên khỏi mặt đất, đánh anh ta bay tới bay lui như bao cát.

Từng chưởng xuyên thịt, mỗi đấm xuyên tim.

70 ngàn chữ mà trẫm đã mường tượng đều thành đống rác.

Trẫm cảm thấy trẫm còn không lên can ngăn, có lẽ Tể tướng sẽ bị Quận chúa đánh chết.

May mà trẫm và Hoàng thúc ở ngay gần đấy.

Hoàng thúc đi lên ngăn Quận chúa lại, trẫm đi lên nâng Tể tướng dậy.

Tể tướng vẫn chưa bị giai nhân đánh chết can tội đột ngột sàm sỡ giai nhân.

Hai chữ “giai nhân” có gì mình bàn lại sau.

Quận chúa đập Tể tướng tới lui như đấm bao cát, lần này thì rùm beng rồi.

Không riêng trẫm và Hoàng thúc ở đây, mà đám cung nữ, thái giám, nhạc công, thị vệ, quần thần, bao gồm cả Thái Hậu ở trong lầu Ngự Chính đều bị kinh động, sôi nổi chạy tới hóng hớt.

Vì thế ngày hôm sau, tin đồn Tể tướng có fetish đặc biệt coi Quận chúa như đàn ông tính làm chuyện bậy bạ, kết quả bị Quận chúa tẩn cho một trận nhừ tử sướng đời đã truyền khắp trong ngoài trên dưới cung đình.

Điều này, không nghi ngờ gì nữa, rất bất lợi với hình tượng trong mắt công chúng của Tể tướng.

Anh ta là người đồng chí quan trọng nhất trong quá trình tranh cử của trẫm, nên điều này cũng gián tiếp ảnh hưởng đến hình tượng trong mắt công chúng của trẫm.

Tuy rằng trẫm vốn chẳng có hình tượng công chúng cóc khô gì.

Tể tướng xin nghỉ ở nhà dưỡng thương.

Trẫm rất biết ý, không tới thăm anh ta ngay.

Trẫm đợi đủ bảy ngày, ước chừng anh ta đã khá khỏe, chắc gặp người khác được rồi thì mới tới thăm.

Thấy Tể tướng, trẫm vẫn hết hồn vì cái mặt tiền của anh ta, có thể thấy ngày đầu tiên anh ta phải bầm dập sưng húp thế nào.

Quận chúa ra tay tàn nhẫn thật.

Tể tướng dù gì cũng là trai đẹp số 2 kinh thành.

Sao lại đánh vào mặt người sống nhờ nhan sắc chứ?

Tuy rằng bị Quận chúa đánh cho mặt mũi bầm dập không thể xuống giường không ra ngoài được, nhưng Tể tướng vẫn cần mẫn tăng ca tại nhà.

Mũi Tể tướng băng một cái gạc to tướng, một mắt thâm xanh một mắt sưng vù, híp mắt ngồi phê duyệt công văn trên giường.

Trẫm thật là cảm động.

May mà có một vị Tể tướng cần cù thế này, trẫm mới có thể chuyên tâm làm một hôn quân ra dáng hôn quân.

Tể tướng giãy giụa xuống đất hành lễ với trẫm, sau đó thở dài ném bản công văn trong tay lên bàn: “Dạo này càng lúc càng nhiều người dâng tấu thỉnh cầu lập Lũng Tây vương làm hoàng trữ, xem ra y đang nhanh chóng lung lạc người khác.”

Trẫm không ngờ thằng chả mới dậy mà đã thảo luận đề tài nghiêm túc vậy ngay.

Thật ra trẫm chỉ tới thăm hỏi, quan tâm thằng chả tí thôi.

Thuận tiện thăm dò xem có phải Tể tướng thật sự không phân biệt nam nữ, say rượu làm bừa nên mới bị Quận chúa đánh không?

Tuy rằng trẫm là nhân chứng quan sát trực tiếp, nhưng trẫm luôn cảm thấy trong này có gì không đúng.

Trẫm rất luyến tiếc 70 nghìn chữ mà mình đã mường tượng trong đầu.

,

Tể tướng nói: “Mấy nay thần không thể lên triều quản lý, bệ hạ chưa mềm lòng đồng ý với họ chứ?”

Trẫm vội vàng trả lời: “Chưa chưa, khanh không thấy trẫm chẳng phê cái nào sao.”

Mấy thứ viết bằng thể văn ngôn hay trích dẫn cao xa thâm thúy không có chú thích phiên dịch này trẫm chẳng hiểu mô tê gì, nên đã đóng gói gửi tất thảy cho Tể tướng luôn.

Cho nên, rốt cuộc có phải anh không phân biệt nam nữ, say rượu làm bừa nên mới bị Quận chúa đánh không?

Tể tướng lại nói: “Lần này Lũng Tây vương còn mang một người về. Thần vốn tưởng gia tộc họ Trần đã bị nhổ tận gốc, không thể lật ngược thế cờ, nào ngờ vẫn còn một con cá lọt lưới, được Lũng Tây vương che chở dưới trướng. Nhân lúc bệ hạ đại xá thiên hạ vì Hoàng Hậu, hắn đã được giảm án, trong trận chiến với Đảng Hạng, hắn còn được đề bạt, giờ đã thăng đến chức Chưởng thư ký. Kẻ này nhất định hận thần thấu xương, Lũng Tây vương đang tìm cách cho hắn một chức vụ cao hơn, dàn xếp hắn vào triều, trở thành kẻ cản tay thần.”

(Chưởng thư ký: Tên đầy đủ là Tiết độ Chưởng thư ký, là một chức quan thời Đường, là quan thất phẩm, lập từ năm Cảnh Long thứ nhất (năm 707). Chức tương tự này thời Hán đến Nam Bắc triều thì tòng quân, làm thư ký riêng cho cơ quan chưởng quản quân sự và dân sự.)

Trẫm đần mặt ra trước lời anh ta nói.

Nhưng trẫm không thể biểu hiện ra ngoài.

Trẫm giả vờ cao thâm cau mày, chỉ nói một chữ: “Trần?”

Tể tướng quả nhiên giải thích nghi hoặc thay trẫm: “Cháu trai của Trần thái phó ạ.”

Có key word, hình như trẫm nhớ ra một tẹo rồi.

Trẫm vẫn có ấn tượng với những sự kiện lớn sẽ được ghi vào sử sách đời mình.

Trần Thái phó là nguyên lão hai triều, là đại thần được gửi gắm, quan hệ giữa ổng với tiên đế chắc từa tựa quan hệ giữa trẫm và Tể tướng.

Không không không, ý trẫm không phải là quan hệ cầm nhầm nên mặc chung quần này.

Trong 10 năm Thái Hậu nhiếp chính, địa vị của Trần Thái phó càng cao hơn.

Thằng con cả của ổng là Thượng thư bộ Lại, cũng chính là quản lý bộ phận HR của cả triều đình.

(HR: Human Resource: bộ phận nhân sự)

Thằng con thứ là Thị lang bộ Binh, cái này khỏi cần giải thích.

Thằng út là Ngự sử Đại phu, quản toàn bộ Đài Ngự Sử, dạng dạng kiểu đứng đầu Viện Kiểm sát Tối cao ấy.

Bản thân Trần Thái phó ngoài chức vụ Thái phó thì còn kiêm thêm mười mấy danh hiệu quan trọng nữa.

(Thái phó là một chức quan thời phong kiến ở Trung Quốc và Việt Nam. Chức quan này có trách nhiệm nuôi nấng vua. Thái phó là thứ nhì trong hàng Tam công (gồm Thái sư, Thái phó, Thái bảo) thời phong kiến.)

Tóm lại Trần Thái phó nắm quyền điên đảo một thời, đến cả Thái Hậu còn phải nghe ý kiến của ổng trước khi quyết định, chỉ thiếu điều đổi họ vua sang họ Trần.

À đúng rồi, Trần Thái phó còn là anh họ của Thái Hậu.

Ôi cái quan hệ dây mơ rễ má khắp nơi này.

Xã hội phong kiến hủ bại sa đọa.

Tất nhiên sau này Trần Thái phó đã bị triệt tiêu, bằng không sẽ không có trẫm và Tể tướng của ngày hôm nay.

Nguyên nhân suy tàn của Trần Thái phó, nói ra thì thẳng toẹt đến mức làm người ta hơi thất vọng.

Ổng bị Diêm Vương mời đi uống trà.

Trần Thái phó vừa chết, mấy ông con không cáng đáng được cục diện, lập tức có kẻ xử đẹp họ.

Trần Thượng thư làm rối kỉ cương trong kì thi tuyển quan, Trần Thị lang tham ô quân lương. Trong quá trình điều tra hai người này, Trần Đại phu bao che người mình, cũng bị kéo xuống nước cùng. Nhà họ Trần chiếm đất cày của dân phi pháp, mồ tổ tiên đè lên đường nước phong thủy của hoàng lăng, cháu trai cướp đoạt hiếp đáp dân nữ, cháu gái khi quân lừa gạt khi tuyển tú, gia nô ỷ thế đánh chết người, đến cả con chó săn canh cổng cũng hấp diêm em chó cái nhà cách vách.

Giậu đổ bìm leo tường đảo người đẩy, cả nhà bị hạch tội, nhổ tận gốc.

Tể tướng chính là một trong những tay chủ lực thúc đẩy chuyện này.

Sau khi cả nhà Trần Thái phó sập, Thái Hậu mất đi cánh tay đắc lực nhất, trước yêu cầu của chúng thần, bả không thể không để trẫm tự mình chấp chính.

Năm thứ 2 tự chấp chính, trẫm phá cách đề bạt Tể tướng lên làm Tể tướng.

Trẫm hồi tưởng lại chuyện cũ năm xưa, không khỏi nhìn Tể tướng bằng ánh mắt khác.

Hóa ra Tể tướng được lên làm Tể tướng không chỉ vì cái mặt đẹp.

Tể tướng còn là một vị công thần phò tá trẫm lên ngôi vua.

Tính ra năm ấy Tể tướng mới đầu 2, hậu sinh khả uý gớm.

Nhưng việc này thì liên quan quái gì đến chuyện có phải Tể tướng không phân biệt nam nữ, say rượu làm bừa nên mới bị Quận chúa đánh đâu?

Trẫm thật sự rất quan tâm chuyện này ý.

Tác giả có lời muốn nói:

Nài, tại sao các chị lại chèo thuyền nghiêm túc hăng hái thế trong một bộ truyện xàm xí não tàn như này nhỉ…

Mị mà hứng lên nghĩ ra gì mới là lại đập thuyền đó.

Mấy chị bữa qua ship Tể tướng X Quận chúa lại ngớ mặt ra òi đúng không?

[HẾT CHƯƠNG 9]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play