Nhưng trẫm lại ngẫm lại.

Bây giờ trẫm không có máy tính.

Cũng không có internet.

Trẫm cũng không thể live stream.

Dù trẫm có chặt kiu, các cưng cũng không thấy được.

Không không không, không phải trẫm nói không giữ lời muốn quỵt nợ đâu nhé.

Bây giờ trẫm chính là thiên tử, miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh.

Trẫm chỉ không muốn làm chuyện vô nghĩa này thôi.

Kèo này ta cứ ghi nợ đã.

Đợi bữa nào trẫm có máy tính có cameras có internet.

Lại live stream cũng không muộn.

Trẫm ngẫm tới đây, cảm thấy khoan khoái hơn chút đỉnh.

Ít nhất háng mình sẽ không thi thoảng thấy trống vắng chiều nay.

Lòng trẫm dịu đi một chút.

Vì thế sau khi mất ngủ vì bị nỗi đau thất tình tra tấn, tới khoảng giờ Tý, cuối cùng trẫm cũng mơ màng đi vào giấc ngủ.

Đừng có xát muối vào vết thương của trẫm, bảo là giờ Tí mới 11-12 giờ đêm mất ngủ nỗi gì.

Nếu so sánh với việc ngày thường trời vừa sập tối là trẫm phải ăn không ngồi rồi không được hưởng thụ những thú vui ban đêm mà người xưa yêu thích nên đành đi ngủ từ 7-8 giờ tối.

Thì trẫm đã mất ngủ nặng lắm rồi đấy.

Buổi đêm, trẫm mơ thấy một giấc mơ.

Trong giấc mơ của trẫm đương nhiên là có Hoàng thúc.

Trẫm mơ thấy mình thật sự biến thành cung nữ Thanh Li, lấy Hoàng thúc làm chồng.

Nếu đằng ấy tưởng trẫm lôi ảo tưởng từ hư không ra để điểm tô bù đắp những gì ngoài đời không có vào trong mơ.

Thì đằng ấy sai rồi.

Giấc mơ này của trẫm ấy à.

Nó theo chiều hướng hiện thực u ám.

Trẫm mơ thấy mình mang thân phận cung nữ, được vua ban cho Hoàng thúc.

Hoàng thúc nói, mi chỉ là một cung nữ nhỏ mọn, thân phận đớn hèn, không xứng với Cô vương, nên chỉ có thể làm thị thiếp.

Hoàng thúc lại nói, mi tưởng Cô vương 28 tuổi rồi còn chưa lấy ai, là vì giữ mình trong sạch sao? Đương nhiên không rồi, đấy chỉ là do Cô vương sống ở nơi biên cương xa xôi khổ sở lạnh lẽo, không tìm được một Vương phi đủ xứng với Cô vương mà thôi.

Bây giờ Hoàng thúc trở về kinh thành, ảnh nhanh chóng ưng ý một cô tiểu thư nhà danh giá, gia thế hiển hách, cưới về làm Vương phi.

Vương phi là con gái của Thượng thư XX nào đấy, Thượng thư với Hoàng thúc hợp rơ nhau, bắt tay làm đồng chí thông gia.

Sau khi rước Vương phi về, Hoàng thúc lại lần lượt đón thêm mấy cô thiếp nữa, tuy không có thân phận tôn quý bằng Vương phi, nhưng cũng có xuất thân bình thường, xách bừa một cô ra là có thể nhẹ nhàng hạ đo ván trẫm.

Trẫm đành phải xài thâm niên và sắc đẹp để thu hẹp khoảng cách với họ!

Lúc này Hoàng thúc đã có chỗ đứng vững vàng ở kinh thành, đón hết đám cơ thiếp ảnh bỏ lại ở Lũng Tây về.

Hoàng thúc 28 tuổi mà chưa lấy vợ, điều ấy không có nghĩa là Hoàng thúc không nạp thiếp không có bồ nhí mà.

Mấy cô thiếp ở Lũng Tây đã sinh một nùi con trai con gái cho Hoàng thúc.

Tính thâm niên, người ta phải trước trẫm mười mấy năm.

Luận sắc đẹp, em gái người Hồ trong đám thiếp ấy phải xinh đến độ mù mắt nhau luôn.

Tất cả các phương diện của trẫm đều bị nghiền ra bã.

(Em gái người Hồ: Hồ Cơ 胡姬: chỉ những cô gái trẻ người ngoại tộc ở phương Bắc hoặc phương Tây.)

Nhưng may là trẫm vẫn còn bàn tay vàng của các cô gái xuyên không!

Tuy Hoàng thúc không hề tới phòng trẫm ba tháng ròng, trẫm vẫn mang thai!

Trẫm cảm thấy nếu mình không theo được route tình yêu đích thực kiểu Mary Sue, thì mình đi route lên level qua đấu đá gia đình vậy.

(Route: thuật ngữ game, chỉ các tuyến đường/ tuyến lựa chọn của nhân vật. Thường được dùng cho game nhập vai.)

Nếu trẫm sinh được một đứa con trai, thì tương lai vẫn còn hi vọng.

Hoàng thúc cưới được một cô gái xuyên không như trẫm về, phỏm này dễ ù vai Hoàng đế lắm.

Biết đâu đời trẫm có thể lên hương nhờ con cái, từ đấu đá gia đình thành đấu đá cung đình, từ đấu đá cung đình thăng lên làm Thái Hậu luôn.

Trẫm ngậm đắng nuốt cay nằm gai nếm mật giấu giếm tài năng mưu đồ chuyện lớn.

Trẫm thoát được một loạt thủ đoạn đấu đá hiểm ác như là xạ hương, hồng hoa, hạt mã tiền, cây trúc đào, ngã cầu thang, bị dọa nạt, rơi xuống nước, bị phạt quỳ, vân vân.

(xạ hương, hồng hoa, hạt mã tiền, cây trúc đào: Tên 4 loại dược liệu/hương liệu có độc tính, dễ gây sảy thai, vô sinh, thậm chí là chết)

Rốt cuộc đã tới thời khắc lâm bồn.

Thai nghén 10 tháng, đẻ trong tức thời.

Trẫm lại còn… đậu má nó… bị khó sinh…

Trẫm trong lốt cung nữ Thanh Li, ngủm củ tỏi.

Bad ending.

Hết truyện.

Không không không truyện đã hết đâu.

Đây chỉ là một giấc mộng của trẫm thôi.

Trẫm giật nảy mình tỉnh dậy từ cơn mê.

Dậy rồi mới phát hiện bữa qua thất tình tâm trạng không tốt còn đặt đồ ăn khuya bị khó tiêu nên đau bụng.

Thảo nào mơ thấy khó sinh.

Tỉnh hẳn rồi, trẫm vẫn còn thấy khiếp hãi trong lòng.

Tuy rằng trẫm luôn mong mỏi bản thân hóa thành con gái.

Nhưng Quận chúa nói không sai tẹo nào.

Làm phụ nữ trong thời này khó lắm.

Trẫm mà nhập vào phi tần, chắc chẳng sống được quá tập 1 trong phim cung đấu.

Nếu trẫm trở thành một cô thị thiếp nho nhỏ, có lẽ trẫm chỉ có thể sống được nửa tập trong phim cuộc chiến gia đình.

Trẫm cứ ngoan ngoãn làm hoàng đế đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn vẫn là an toàn nhất.

Huống chi Hoàng thúc có yêu trẫm đâu.

Trẫm làm con gái nào còn ý nghĩa gì.

Trẫm vừa băn khoăn về ý nghĩa của cuộc đời, vừa ôm bụng ra nhà xí đi ngoài.

Tuy nhà xí của trẫm là quả WC xa hoa nhất trên đời, khảm vàng nạm ngọc bày hương cắm hoa, nhưng vẫn không che giấu nổi những khuyết điểm cơ bản về mặt kĩ thuật.

Trẫm bóp mũi ngồi xổm trên bồn xí, tiếp tục suy ngẫm về cuộc đời.

Nếu trẫm đã không thể chơi route tình yêu đích thực kiểu Mary Sue.

Cũng không theo nổi route lên level theo hình thức đấu đá trong nhà trong cung.

Bởi vì trẫm vừa online đã max level rồi.

Vậy giờ trẫm chỉ đi được mỗi route chấn hưng đất nước thôi à?

Tuy rằng trẫm đã trả hết kiến thức khoa học cơ bản cho giáo viên cấp 2 cấp 3, nhưng bây giờ trẫm có Quận chúa mà!

Quận chúa biết cải tiến vũ khí, có vẻ là một anh giai ngành kĩ thuật.

Dù không múa đao chặt rìu tung hoành đó đây thay đổi thời đại đưa đất nước sánh vai cùng các cường quốc năm châu đi lên đỉnh cao cuộc đời được.

Nhưng cải thiện đời sống nhân dân một tẹo thì vẫn có thể chớ.

Thứ cần cải cách đầu tiên là bồn cầu tự hoại.

Sáng sớm ngày ra, trẫm ôm một mối nhiệt tình hừng hực, chuẩn bị vời Quận chúa tới bàn chuyện lớn.

Trẫm lại tìm được mục tiêu mới của đời mình rồi!

Trẫm không bị thất tình quật ngã dễ thế đâu!

Trẫm phải hóa đau thương thành sức mạnh, cống hiến hết mình cho sự nghiệp vĩ đại mang lại lợi ích cho lê dân bá tánh!

Trẫm vừa đi ra khỏi phòng thì Cao tổng quản tới.

Cao tổng quản trình một bản tấu, thưa rằng Chử Quý phi đã lên kế hoạch dự toán cho năm nay xong xuôi, dâng lên cho trẫm xem.

Chử Quý phi quả nhiên rất chuyên nghiệp, vừa hết tết Âm là lập tức cống hiến bản thân cho công việc quản lý hậu cung căng thẳng bận rộn ngay.

Còn ép dự toán tài chính của hậu cung năm nay bằng 70% năm ngoái.

Quả nhiên là một Quý phi giỏi giang cần kiệm tay hòm chìa khóa.

Không uổng công trẫm bốc chị ta về từ Lãnh cung.

Trẫm cảm thấy trên triều có Tể tướng, hậu cung có Quý phi.

Trẫm có thể yên tâm giao phó mọi công việc cho hai anh chị quản lý chuyên nghiệp này rồi.

Tuy rằng dự toán năm nay chỉ bằng 70% năm ngoái.

Nhưng trẫm vẫn hết hồn với con số kia.

Trẫm âm thầm so sánh trong lòng, chắc là… không ổn nhiều số má quá không có máy tính trẫm không tính nổi.

Trẫm nhìn kỹ bản báo cáo của Quý phi.

—— Phần lớn toàn số thôi trẫm vẫn hiểu được nhá cảm ơn.

Cũng không trách Quý phi được, Quý phi đã giảm chi phí xuống hết mức có thể rồi.

Lỗi này là tại trẫm.

Bởi vì số người trong hậu cung thực sự nhiều đíu chịu được.

Hóa ra 3000 giai lệ chốn hậu cung là số thực, chứ không phải ước lệ tượng trưng.

Vì nằm mơ trải nghiệm số phận chua xót của những người làm thiếp.

Nên giờ trẫm rất thấu hiểu nỗi khổ của các phi tần ở dưới đáy hậu cung.

Về sau trẫm không thể cung cấp con đường thăng chức tăng lương cho mấy cổ được.

Đau dài không bằng đau ngắn.

Từ biệt đôi đường, hai ngả yên vui. Chỉnh trang đường nét điệu đà, lựa người quân tử như là ước mong.*

—— Đừng tưởng trẫm đột nhiên có học thức nhé, đấy là tại ngày xưa trẫm tình cờ học thuộc đoạn thoại này, chỉ nhớ mỗi hai câu này thôi.

(* Hai câu này ở trong Lá đơn ly hôn thời Đường, gọi là “Phóng thê thư” – Thư giải phóng vợ. Link bản dịch: Link.)

Nhất là mấy cô ở trong Lãnh cung, lấy ai thì lấy còn hơn lấy thằng cặn bã hết nước hết cái còn bị rối loạn “chào cờ” như trẫm.

Vì thế trẫm vung bút lên, quyết định giảm biên chế, thả những người chưa từng bị trẫm sủng hạnh, không có chức tước trong cung đi.

Hành động này của trẫm được văn võ bá quan cả triều tán tụng.

Bởi vì điều này cho thấy trẫm là một vị vua có đức, sống đời giản dị, không mê sắc đẹp, thanh tâm quả dục.

Sau khi trẫm sa thải hàng loạt nhân viên, sĩ số hậu cung vẫn còn hơn 100 phi tần có tên có họ có phong có hào.

Trẫm không hiểu cái kiểu thanh tâm quả dục của người thời xưa lắm.

Hôm giảm biên chế, trẫm ra cửa cung thị sát và đưa tiễn.

Trẫm vừa xuất hiện là lập tức xôn xao nhốn nháo.

Đám người trong cung nháo nhào ùa tới khóc lóc kể lể thổ lộ, hi vọng trẫm thay đổi ý định, giữ mấy cổ lại.

Anh giai lính gác ngã nhào trước đám người chen chúc, gương mặt điển trai toàn vết chân giẫm đạp.

Phải điều động 100 cấm quân mới lập lại được trật tự.

Giữa lúc hỗn loạn, trẫm gặp một người quen cũ mà mình biết mặt —— Hà Tiệp dư.

Hà Tiệp dư cũng là phi tần thời trẫm còn trẻ. Cũng như Chử Quý phi, vì trẫm sống chó quá nên cô này mới bị đày vào Lãnh cung.

Nhưng Hà Tiệp dư thảm hại hơn Chử Quý phi, cô này bị tước hết phong hào đày làm dân thường, nên lần này cô ta cũng bị thả khỏi cung.

Hồi đấy Hà Tiệp dư là tài nữ có tiếng một phương, dù nghèo túng nhưng còn nguyên khí khái, không tự phụ không siểm nịnh.

Hà Tiệp dư đoan trang hành lễ với trẫm, nói: “Hôm nay từ biệt, không hẹn ngày về. Thiếp chỉ không muốn vì bị kẻ gian che mắt mà bệ hạ gom chuyện chứng kiến quanh năm thành việc một sớm một chiều. Mong rằng sau này bệ hạ nhìn thấu lòng người, sẽ định đoạt lại.”

Nói xong cô ta đưa trẫm một chiếc khăn đặc kín chữ.

Trẫm nhận khăn rồi xem.

Hà Tiệp dư quả không hổ là tài nữ có tiếng, văn cô này viết khác hẳn người thường.

Đấy là khó hiểu khủng khiếp, trẫm chẳng đọc ra câu gì.

Còn không có chấm phẩy nữa, trẫm còn không phân biệt được câu nào với câu nào.

Trẫm đành phải làm bộ làm tịch đọc lướt lướt qua, cất vào túi rồi nói: “Được, lúc về trẫm sẽ xem cẩn thận.”

Hà Tiệp dư rất là thất vọng trước phản ứng của trẫm. Bấy giờ cấm vệ đã tới đuổi người, cô ta khẽ khom lưng, quyết đoán quay đầu bước đi.

Trẫm nhìn mà thổn thức không thôi.

Nếu ở thời hiện đại, một người phụ nữ có tài có sắc như cổ chắc hẳn sẽ được khối người tôn sùng làm nữ thần.

Thế mà lại lấy phải trẫm, một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, đã thế còn bị cứt trâu làm cho tàn đời.

Trẫm là một thằng khốn nạn, chẳng biết quý trọng ai ra gì.

Hở tí là đày người ta vào lãnh cung bao nhiêu năm ròng.

Nhưng thôi nói đi cũng phải nói lại.

Hà Tiệp dư sống trong Lãnh cung bao nhiêu năm, bị phong tỏa hết tin tức.

Cô ta còn tố giác ai được?

Chẳng lẽ là Chử Quý phi và Hoàng tử?

Tác giả có lời muốn nói:

Chạy cốt truyện tí.

Dù trẫm hẻm biết cốt truyện này có ra gì không.

Chương này Hoàng thúc không lên sân khấu.

Quận chúa không lên sân khấu.

Tể tướng cũng không lên sân khấu.

Chỉ có anh giai lính gác lên sân khấu!

Cho nên anh giai lính gác có nhiều cảnh lắm ha!

Trẫm trịnh trọng quyết định cho anh giai lính gác một danh phận.

Nhét ảnh vào danh sách nhân vật phụ trong phần giới thiệu truyện.

[HẾT CHƯƠNG 34]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play