"Sự kết hợp hoàn mỹ giữa phái thực lực và phái thần tượng, phim mới của Uông Lẫm sắp được chiếu".
Người đại diện hí ha hí hửng cầm tạp chí đưa cho thanh niên ở bên cạnh: "Đọc đi, lần này bọn họ viết không tệ chứ hả?"
Đối phương cầm lên đọc một hồi, mặt không thay đổi mà trả lại: "Khác quái gì so với lần trước chứ, toàn ba cái lời nói xàm nói xiên, tâng bốc bợ đỡ."
"Tiểu tổ tông của tôi ơi, không thể để cho bọn họ đổi nữa đâu, cho chút mặt mũi được không?"
"Vậy anh cứ đăng lên, đỡ phải đổi tới đổi lui thôi."
"Móa ơi sao mà cậu cứ... " người đại diện vừa định nổi khùng lên, nhưng vẫn kiềm được, vẻ mặt rầu rĩ hỏi, "Vậy cậu nói chút ý kiến ra đi, tôi kêu họ đổi lần nữa, lần này sẽ là lần cuối cùng, được chưa?"
"Ừ."
Thanh niên chính là nhân vật chính, gương mặt trang bìa tạp chí - Uông Lẫm, cháu nội của vị đạo diễn lừng lẫy Uông Tri Viễn, con trai của nhà sản xuất phim nổi tiếng Uông Viêm, thuộc lớp người trẻ có thực lực đang rất hot, trong mắt của các fan, anh là một người đẹp trai, lạnh lùng, lễ độ, chuyên nghiệp, nói chung là rất hoàn hảo.
Nhưng nói lý ra, cũng không phải là một cậu chủ dễ phục vụ đâu.
"Tiểu tổ tông à, ngày mai bộ phim điện ảnh sẽ phải bắt đầu việc tuyên truyền rồi, chuẩn bị sẵn sàng chưa!?"
"Không phải là nói các anh đã chuẩn bị bản thảo này sao, tôi biết rồi," Uông Lẫm vừa uống ly cà phê vừa trả lời, "Nhưng ngày mai tôi không muốn đi event này."
"... Vì sao? "
"Không muốn trở về Bắc Kinh, lớp sương khói ô nhiễm lắm."
"Nhà cậu mà cậu không thèm về luôn đấy à?" tóc người đại diện lập tức muốn bạc thêm mấy cọng, "Đám fan ở thủ đô đều đang chờ cậu đấy. Cậu không đi, tôi làm sao dám mở miệng nói với họ bây giờ?"
"Ở đây rất tốt, không khí trong lành, có lợi cho tôi dễ nhập vai cho bộ phim mới này" hai chân Uông Lẫm bắt chéo nhau, gác ở trên ghế bành, "Anh cứ nói với mấy fan là ngày mai tôi có một cảnh phim rất quan trọng, không thể làm gián đoạn nhịp quay phim."
"Cái đệch, nói thế nghe sao được?"
"Tôi đã xem qua dự báo thời tiết, hai ngày nữa Bắc Kinh sẽ có gió nổi lên, đến lúc đó quay lại lần khác cũng vậy à, anh gọi điện thoại để nói cho các cô ấy biết đi" khẩu khí Uông Lẫm không thể thương lượng, "Tôi muốn bắt đầu đọc kịch bản, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy tôi."
"Ông tổ của tôi ơi, này là tật xấu gì, lần trước thì bão cát, lần này là khói mù, lần sau ai mà biết sẽ đẻ thêm cái cớ gì nữa chứ, haizz." người đại diện Khương Lỗi đi ra khỏi cửa phòng, cầm điện thoại di động lên bắt đầu kiếm cớ để từ chối.
"Anh Lỗi đừng nóng giận," trợ lý Tiểu Ngải lập tức đưa nước nóng lên, "Thật ra Lẫm thiếu rất hào phóng, Tết năm ngoái còn tặng anh một con BMW."
"Cả năm qua anh mày vất vả, đương nhiên đáng với phần thưởng ấy, hứ."
Khương Lỗi khẩu thị tâm phi mới vừa muốn gọi điện thoại, cậu trợ lý đã kêu một tiếng 'A': "Anh ơi, kìa, anh Hạ Vũ đến!"
Khương Lỗi vừa nhìn đã thấy vui, "Đến đúng lúc quá, để cậu ấy vô mà chăm cho tiểu tổ tông dùm tôi cái."
"Anh Lỗi cũng xấu tính quá à! Anh thừa biết Lẫm thiếu cũng thấy anh ta phiền chết."
"Thì tao muốn thằng nhóc đáng ghét kia phải thấy phiền chết mà" Khương Lỗi nói xong, bước nhanh đi đến chào người mới tới: "Hạ Vũ à, trễ như thế còn chưa nghỉ ngơi à?"
"Em tới tìm Tiểu Lẫm để đọc kịch bản, em ấy có rảnh không?"
"Sao không rảnh chứ, cực rảnh luôn." Khương Lỗi giờ chỉ muốn đợi để xem trò hay.
Hạ Vũ có khuôn mặt đẹp trai vui tươi, hai lúm đồng tiền bên khóe miệng nhìn cũng rất thân thiện, nhưng tướng mạo tổng thể lại thiếu phần khí thế, thoạt nhìn cũng khó mà đảm đương vai chính.
Sự thực cũng đúng là thế, hắn ra nghề diễn 8 năm rồi mà toàn đóng mấy vai phụ của phụ, bây giờ đang đóng vai phản diện trong bộ phim mới này, hy vọng có được đột phá.
Ở trong giới lương duyên của Hạ Vũ cũng không tệ, làm việc cũng chăm chỉ tiến tới, còn có người nói đùa gọi hắn là người hiền lành. Nhưng mà có thể là do tính cách quá mức tốt nên không có đặc điểm gì, lúc diễn thì khí thế toát ra cũng không lớn. Vì vậy tuy là có kỹ thuật diễn tốt nhưng độ nổi tiếng vẫn không nóng không lạnh, cộng thêm chả có miếng scandal nào nên không nổi bật lên được.
Nếu muốn nói thứ duy nhất có thể giúp hắn chút tiếng tăm, thì chỉ có thể là quan hệ với Uông Lẫm.
"Tiểu Lẫm, em đang xem kịch bản đấy à."
Uông Lẫm thấy hắn, sắc mặt lạnh lẽo, ngồi xuống ghế bành, "Anh tới làm gì?"
"Anh tới tìm em dượt lời thoại với nhau." Hạ Vũ cười, ngồi xuống đối diện với anh, "Đọc tới chỗ nào rồi?"
"Lại là tên mập chết bầm kia để cho anh vào à?" sắc mặt Uông Lẫm càng đen hơn.
"Anh Lỗi dạo này giảm béo cũng đã sụt không ít rồi, đừng kêu người ta mập nữa chứ!" Hạ Vũ vẫn cứ cười híp mắt, có vẻ như sớm đã quen với thái độ của Uông Lẫm.
"Tôi chưa có đọc phần thoại của các vai khác, ngày mai hẵng dượt đi!" Uông Lẫm từ trên ghế đứng lên đi rót nước uống, chả thèm liếc mắt nhìn đối phương.
"Nhưng mà bốn giờ sáng đã phải dậy hóa trang, anh sợ em mệt quá thôi," Hạ Vũ lo lắng nói, "Hơn nữa hai ngày nay, em ngủ chưa được đến bốn tiếng nữa!? Sáng mai sợ rằng... "
"Sớm muộn gì chả phải dượt, đêm nay và sáng mai khác nhau ở chỗ nào?" Uông Lẫm cắt đứt lời hắn, "Khuya nay tôi còn đang tính đọc kỹ lại kịch bản thêm lần nữa, vậy nên anh không thể chọn thời điểm khác được à?"
"Được rồi," Hạ Vũ gãi đầu đứng lên, ngượng ngùng cười nói: "Xin lỗi Tiểu Lẫm, anh làm phiền đến kế hoạch của em. Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút, nếu như cần lúc nào cũng có thể đến tìm anh."
"Tôi mà có việc gì cần đến anh à?" Uông Lẫm liếc xéo hắn một cái.
"Hử...? Thì ví như là bàn về kịch bản hoặc tán gẫu chút chơi."
"Tán gẫu?"
"Có thể là tâm sự chuyện hằng ngày đó, ông cũng đã nói là giữa hai anh em mình phải giao lưu nhiều thêm mà."
"Ai là 'anh em' với anh? " Uông Lẫm cười khan một tiếng, "Hạ Vũ, chỉ có anh mới dám tự cho rằng người khác là em trai mình thôi. "
Hạ Vũ sờ mũi một cái, cũng chả thấy tức tối gì khi bị anh khịa cho, vẫn cười nói: "Ít nhất vẫn là có chút quan hệ." thấy Uông Lẫm mặt lạnh không đáp lời như trước, lại nói: "Vậy anh đi về trước, Tiểu Lẫm em đọc xong thì nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp."
Chờ tới khi đối phương đóng cửa lại, Uông Lẫm mới thở dài một hơi, đặt mông xuống ngồi lại trên ghế bành, cầm lấy kịch bản, lại phát hiện không thể xem tiếp nữa, tức giận đến mức muốn tịch thu chiếc BMW của Khương Lỗi.
Nói cho đúng ra thì, Hạ Vũ và Uông Lẫm là anh em họ hang xa bắn đại bác bảy đời chưa tới, chả có chung chút máu mủ gì cả. Hạ Vũ là con trai của anh trai của bà thím của Uông Lẫm, cũng tính ra chỉ lớn hơn vài tháng so với Uông Lẫm, hai người bình thường chỉ có dịp Tết đi thăm viếng họ hàng mới gặp được nhau. Nhưng bởi Uông Tri Viễn đặc biệt thích cậu học trò học diễn xuất này, cho nên vẫn hay đề nghị Hạ Vũ và Uông Lẫm phải qua lại với nhau như hai anh em thân thiết, cũng muốn họ nâng đỡ trợ giúp cho nhau trong cái giới này.
Tính ra từ độ nổi tiếng, độ phủ sóng, cả tiền cát-sê, Uông Lẫm đều cao hơn nhiều so với Hạ Vũ, muốn nói trợ giúp hay nâng đỡ gì, vậy khẳng định là Uông Lẫm phải giúp người "anh" này rồi.
Uông Lẫm đã vì nể mặt ông nội mà nhận lời, dù gì mấy chuyện nói xã giao kiểu này, tiện thể thì giúp một cái, không có gì là quá khó khăn cả.
Nhưng điều đáng ghét chính là, từ khi anh "bằng lòng" tới nay, Hạ Vũ cứ bám dính lấy anh còn hơn keo dính chuột.
Dù cho Uông Lẫm có quay thể loại phim gì, Hạ Vũ đều sẽ "trùng hợp" sao mà gia nhập chung đoàn phim với anh. Uông Lẫm diễn đại hiệp, Hạ Vũ sẽ diễn vai người hầu đại hiệp; Uông Lẫm diễn thiếu gia một băng nhóm XHĐ,Hạ Vũ sẽ diễn vai đàn em trung thành; Uông Lẫm diễn vai sinh viên ưu tú, Hạ Vũ sẽ diễn vai cậu bạn cùng phòng của nam chính.
Tuy là hai người đều lệ thuộc cùng một công ty quản lý, nhưng tài nguyên phân phối thế này cũng quá mức 'chuẩn xác' rồi.
Chuyện này không tính đi, ngoài lúc diễn Hạ Vũ còn thường cười hì hì tìm Uông Lẫm nói chuyện phiếm, nội dung từ chuyện nhà đến nghệ thuật nhân sinh, không gì là không nói được, còn mở miệng một tiếng 'em' hai tiếng 'em', nghe như thân thiết dữ lắm vậy, chọc cho tất cả mọi người đều biết hai người bọn họ là bà con xa. Sau khi bị Uông Lẫm lớn tiếng cảnh cáo, Hạ Vũ mới đổ cách xưng hô thành "Tiểu Lẫm", nhưng vẫn theo sát bước chân của Uông Lẫm, dính như keo 502 không gỡ được, thậm chí mấy cơ hội được cùng Uông Lẫm tham gia tuyên truyền trên các TV show, anh ta sẽkhông buông tha.
Chuyện quá mức rõ ràng mười mươi thế này, giới truyền thông sẽ không bỏ qua, Vì vậy cứ lâu lâu, cái dòng tít "Thánh đóng vai phụ Hạ Vũ "làm lỗ vốn*" Uông Lẫm là diễn viên trẻ có thực lực" đã nhiều lần leo lên mấy trang tin giải trí.
*Bản raw là từ 倒贴, dùng khi bỏ công sức tiền bạc ra mà chả thu được gì, trong trường hợp này có thể hiểu kiểu như đang chê Hạ Vũ là gánh nặng cho Uông Lẫm.Đối với lần này, thái độ đối ngoại của Uông Lẫm vẫn lịch sự nhã nhặn mà trả lời lại: "Bà con xa mà thôi, cũng không phải quá quen thân."
Hạ Vũ còn rất thân thiện đáp lại cái tên kia: "Tôi hy vọng có thể thân thiết hơn với Tiểu Lẫm, sẽ học tập thêm từ cậu ấy."
"Thật đúng là thích học tập, khuya khoắt mà còn đến đọc dượt kịch bản." Khương Lỗi và cậu trợ lý đánh giá như thế.
Hơn nữa mỗi lần 'học tập' đều sẽ bị Uông Lẫm hung dữ cà khịa tới bến, xong rồi đối phương cũng chả giận gì, vẫn cứ cười tít mắt, lần sau tiếp tục tới làm bia đỡ đạn.
Lúc đầu, Uông Lẫm cho rằng Hạ Vũ muốn bấu víu quan hệ nhằm nhận được tài nguyên tốt hơn, nhưng một thời gian sau, Uông Lẫm cũng phải bắt đầu hoài nghi đối phương là chắc là tên khùng thích bị ăn đòn, mỗi ngày không bị anh chửi cho là sẽ khó chịu, chứ nếu người bình thường thì đã trốn anh từ lâu rồi.
Uông Lẫm cũng không phải là muốn ngày nào cũng mắng chửi người, chỉ là lâu ngày anh phát hiện ra, có một Hạ Vũ ở trước mắt cứ lượn lờ làm anh khó có thể tập trung sự chú ý, không làm anh ta biến đi thì không thể nào làm những chuyện khác nữa.
*
"Cộc cộc... Cộc cộc, tiểu tổ tông! Dậy đi, đến giờ đi makeup rồi." Khương Lỗi khe khẽ gõ vào đầu giường một cái, còn cầm điện thoại di động phát ra bài nhạc Uông Lẫm thích nhất.
Nếu như không có làm vậy, trời mới biết đối phương có khi còn đang quạu do phải dậy mà đạp cho anh ta một phát.
Trên giường Uông Lẫm giật giật lúc nghe được âm thanh, sau đó kéo chụp mắt xuống, ngáp một cái: "Biết rồi."
Uông Lẫm sau khi rửa mặt qua loa xong thì mặt áo choàng tắm để chạy tới trường quay, Khương Lỗi và Tiểu Ngải bưng đồ ăn sáng đi kè kè theo, vừa làm kiểu tóc vừa phục vụ cho Uông Lẫm ăn.
Ngày hôm nay cảnh muốn quay là hai đối thủ Uông Lẫm và Hạ Vũ trận đầu giao nhau. Tình huống đại thể là nhân vật chính Uông Lẫm trúng kế đi tới rừng trúc, không ngờ bị rơi vào kế của kẻ phản diện Hạ Vũ, cuối cùng bị đánh bại ác liệt, một chưởng bay thẳng vào đầm nước ngàn năm, sống chết không rõ.
Cảnh quay này là cảnh dã ngoại ở rừng trúc trong núi, bên trong đúng lúc có một cái đầm nước, bởi khí trời ướt lạnh, trên mặt nước nổi lơ lửng một tầng đám sương. Đạo diễn coi như thông cảm, kêu tổ đạo cụ nấu ít nước sôi chuẩn bị rót vô trong, nếu không... Uông Lẫm có thể sẽ chết vì lạnh mất.
"Ở đây khí lạnh nặng quá, Lẫm thiếu uống nhiều nước nóng một chút." Tiểu Ngải nhanh tay đưa bình giữ nhiệt.
Hóa trang xong Uông Lẫm nghiễm nhiên thành một hiệp khách mang khí chất anh hùng hừng hực, khóe mắt đuôi lông mày đều như viết sẵnhai chữ "Chính nghĩa", anh vừa uống nước vừa quan sát bối cảnh lần này, bình luận: "Xem ra tổ sản xuất cũng khá đầu tư cho địa điểm đấy."
Phim truyền hình này là dưạ theo một bộ cực nổi ở trên mạng, mặc dù là thể loại cổ trang võ hiệp đơn thuần đã cũ, nhưng cũng may ngòi viết tác giả chắc tay, tình tiết viết ra thú vị hấp dẫn được một nhóm fan trung thành với nguyên tác, sau lại được ngắm chọn để mua bản quyền.
Đạo diễn cũng một lòng hy vọng bộ phim này sẽ quay tốt, vì vậy đã mời một dàn cast toàn là những người có thâm niên, cũng mời những diễn viên trẻ tuổi như Uông Lẫm và Hạ Vũ.
Ngay từ đầu Uông Lẫm cũng không muốn tham gia bộ phim truyền hình gì cho cam. Vốn anh vô nghề bằng phim điện ảnh, chưa hề tính đóng phim trên màn ảnh nhỏ. Chỉ là người đại diện tận tình khuyên anh, nói rằng đóng phim truyền hình càng có thể phổ cập mức nổi tiếng, thừa dịp tuổi còn trẻ có thể nhận được nhiều lời mời khác nhau. Sau nữa anh thấy đạo diễn rất có thành ý, ngoại trừ một hai lỗi nhỏ thì kịch bản cũng không có khuyết điểm nào khác, cộng thêm có mấy diễn viên kỳ cựu, nên anh mới nhận lời.
Còn như Hạ Vũ, anh vào đoàn phim mới biết được đối phương đã ở đây, thấy anh rồi còn muốn bị đánh mà cười nói "Thật trùng hợp nhỉ Tiểu Lẫm".
"Ông đây đã nói đóng cái phim này là có tìm năng lắm mà!" Khương Lỗi dương dương đắc ý, "Hên là lúc đó thành công khuyên được cậu, bây giờ có thể đóng phim chung với nhiều bậc lão làng như vậy. Không tệ chứ, lại còn có thể kéo thêm người xem trong độ tuổi trung, đỡ phải đối phó với toàn đám fan não tàn."
"Đúng là học được từ các bậc đi trước thì cũng tốt đó," Uông Lẫm hờ hững trả lời, "Nhưng chuyện Hạ Vũ là thế nào vậy?"
"Cái này, không phải cậu cũng quen rồi mà, tôi cũng không biết làm sao tin tức của tên kia lại bắt kịp nhanh như thế... "
Đang nói Hạ Vũ đã tới rồi, trong lớp áo khoác là bộ cổ phục màu trắng, cầm cây quạt giấy, lông mày vẽ rất sắc bén, đường kẻ mắt cũng xếch lên, vừa nhìn là biết hóa trang thành một tên gian xảo độc ác. Đương nhiên hắn không thể so với Uông Lẫm về mặt được hỗ trợ, bên cạnh chỉ đi theo người có vẻ như là đại diện, đang quấn kín mít như gói bánh chưng.
"Tiểu Lẫm," Hạ Vũ vừa thấy Uông Lẫm đã cười tươi lên, đi nhanh đến bên cạnh anh, "Em mặc ít như thế có lạnh hay không? Chút còn phải xuống nước nữa."
"Đánh một trận là hết lạnh." Uông Lẫm lãnh đạm trả lời.
"Chúng ta đối thoại với nhau trước đi! Vừa lúc bọn họ vẫn còn đang lo dựng cảnh." Hạ Vũ nóng lòng muốn thử.
Uông Lẫm "Ừ... " một tiếng, cầm kịch bản ngồi ở trên băng ghế nhỏ, bắt đầu vào trạng thái tiến nhập.
Hạ Vũ cũng dời băng ghế nhỏ ngồi đối diện anh, cầm trong tay kịch bản, trong ánh mắt có vẻ hưng phấn không cách nào che giấu, hít sâu một hơi rồi cười nói: "Bắt đầu đi."
Uông Lẫm yên lặng liếc mắt, sau đó đọc thoại.
"Đây là đâu, ngươi là ai...? "
"Không nghĩ tới đường đường là con trai của bang chủ, thế mà chỉ giăng cái bẫy sơ sài mà đã mắc câu."
"Ngươi là ai?"
"Tiểu huynh đệ, trước khi hỏi vấn đề này thì lo lắng cho tính mạng của mình trước đi! Ha ha ha... "
Hạ Vũ cứ như vậy trực tiếp cười ha hả, nhân viên công tác chung quanh đã sớm tập mãi thành thói quen, đạo diễn cũng chỉ hiểu ý mà cười, có Uông Lẫm vẫn âm thầm lại càng hoảng sợ, nghĩ thầm tên này nhập vai diễn càng lúc càng nhanh.
Hai người dượt thoại hai lần xong rồi bắt đầu quay thử. Cảnh này sẽ là một cú quay dài, trong đó còn có một loạt những chiêu thức các thế đánh trên không, chỉ cần một lần phạm sai lầm là sẽ quay lại, nếu xui xui có khi phải quay nguyên đêm.
"Hai ngươi luyện tập động tác đánh nhau ở dưới trước." đạo diễn điều chỉnh màn hình để mắt cảnh hai người trong ống kính.
Uông Lẫm cởi áo khoác dày, khí lạnh tức thì tràn vào từ bốn phương tám hướng, ngay cả miếng dán giữ nhiệt trong lớp áo cũng có tác dụng quá nhỏ. Dưới sự trợ giúp của team hậu trường, anh mắc dây cáp vào. Sau khi nắm giữ cân bằng cho tốt, cầm lấy cây kiếm dài chậm rãi đu lên cao.
Trên thực tế bị treo dây cáp là một việc rất khổ sở, hoàn toàn không có dễ dàng ung dung như từ ngoài nhìn vào. Đã phải nắm vững trọng tâm để cân bằng, còn phải chú ý kiểm soát cơ mặt, có đôi khi bị ghim đâm vào chỗ đau, vẫn phải giữ vững nụ cười. Lần đầu tiên Uông Lẫm bị treo cáp, sau đó cơ bụng đầy những vết sưng đỏ, đau đến hơn cả tuần. Có điều sau này quen rồi thì cũng dễ hơn nhiều, còn có thể vừa bị treo vừa nói đùa với người khác.
Hai người đều đã diễn những vai có cảnh khinh công quen rồi, đầu kia Hạ Vũ cũng bay, bộ dáng áo trắng tung bay cầm quạt giấy nhìn cũng ưu nhã. Vốn hắn mở hai tay ra để giữ vững thăng bằng, phát hiện Uông Lẫm đang nhìn mình lại cười tươi, phẩy quạt xòe ra để che miệng lại, động tác phong lưu phóng khoáng, hai mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm.
Uông Lẫm liếc mắt, cầm kiếm lên đâm một cái về phía trước.
Hạ Vũ bị dọa hết hồn, nhanh tay thu cây quạt lại, dựa theo động tác võ sư đã hướng dẫn mà tiếp chiêu, hai người rất nhanh đã tiến nhập vào trạng thái luyện tập.
"Tiểu Lẫm, chỗ này em có muốn anh đánh chệch đi một chút không, anh sợ dùng sức quá, lúc em rơi xuống nước sẽ bị đau." Hạ Vũ dùng cây quạt khe khẽ gõ một cái vào bả vai Uông Lẫm, hỏi.
"Cứ diễn như võ sư đã chỉ đi." Uông Lẫm thản nhiên nói.
"Thật sự là không sao?" Hạ Vũ sắc mặt lo lắng.
"Ừm.... "
"Nhưng mà... " Hạ Vũ gãi gãi đầu.
"Anh sợ cái gì chứ?" Uông Lẫm nhịn không được hạ giọng giáo huấn, "Đang diễn mà!"
"Anh biết," Hạ Vũ cười lên, "Nhưng nếu như đánh đau em phải nói anh biết nhé."
"Bớt nói nhảm, luyện tiếp đi."
Khương Lỗi ở phía dưới nhìn gà nhà mình đang luyện tập, lại thấy buồn quá, nên chạy đi tìm người đại diện của Hạ Vũ để tám.
"Ông bạn, hút thuốc không."
Người đại diện Lương Tấn của Hạ Vũ từ trước đến nay trầm mặc ít nói, lần này phản ứng cũng không ngoại lệ, cười lắc đầu không nhận.
Khương Lỗi suy tư một chút, mang băng ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh đối phương, vừa nhìn hai người ở phía trên bay tới bay lui vừa nói, "Cũng không biết là gà nhà ông lợi hại hay ông lợi hại nữa, mỗi lần Uông Lẫm diễn là bảo đảm có mặt của cậu ta."
Đối phương vẫn cười cười, không nói lời nào.
"Có điều cũng đúng thôi," Khương Lỗi tiếp tục dụ dỗ anh ta mở miệng, "Dù sao cũng là bà con xa với đạo diễn Uông, cũng được ưu tiên chút gì chứ. "
"Không phải như anh nghĩ đâu." Lương Tấn chỉ thốt ra câu này, sau đó dời ánh mắt.
"Đùa chút thôi, mọi người đều biết đạo diễn Uông chưa bao giờ làm mấy chuyện như thế" người đại diện sờ sờ mũi, nghĩ oán thầm rằng đối phương cứ cho là mình quan trọng lắm không bằng.
Hai người ở trên đã bước đầu phối hợp, hoàn tất chuẩn bị cho việc quay chính thức, Uông Lẫm đáp xuống trên mặt đất rồi cất thanh kiếm dài đi, Hạ Vũ thì bị móc lên kéo ra khỏi khung hình, để chuẩn bị ổn thỏa, cả trường quay hoàn toan yên tĩnh.
"Phần ba cảnh hai, diễn!"
Uông Lẫm nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra, lúc này biểu cảm đơn thuần ngây thơ, giống như một thiếu niên không rành thế sự.
Dù sao cũng là xuất thân chính quy, hơn nữa tự Uông Lẫm cũng bị Uông Tri Viễn chỉ điểm không ít, cộng thêm mấy năm nay rèn luyện, kỹ thuật diễn so với các bạn đồng trang lứa đã hết sức ưu tú.
Giữa diễn viên từ trước đến nay đều bị ảnh hưởng bởi vai diễn của nhau, Uông Lẫm nhập vai đã rất kích thích đến Hạ Vũ. Người sau tuy là là lần đầu tiên diễn vai phản diện, tướng mạo cũng không giống tên tiểu nhân xảo trá, nhưng bởi hiệu ứng từ kỹ thuật diễn bộc phát của Uông Lẫm, nên mang thần thái tà ma, mặt mang theo vẻ thù hận đến vặn vẹo.
"Ngươi nói... Sư huynh là do ngươi giết chết?" Uông Lẫm khiếp sợ hỏi.
"Chết dưới chưởng của ta sao chỉ có mình sư huynh ngươi được!" Hạ Vũ cười phá lên cuồng vọng, hai mắt đỏ đậm, "Hơn tám mươi miệng ăn nhà các người, tất cả đều là do ta đây giết chết!"
"Không thể nào!" Uông Lẫm rống giận, "Lấy võ công của phụ thân, không có khả năng bị ngươi ám hại dễ dàng như thế!"
Hạ Vũ cười to: "Dễ hay không, ngươi thử một chút thì sẽ rõ. "
Đạo diễn ra dấu một cái, nhân viên hậu trường thấy tín hiệu thì lập tức khởi động dây cáp treo, khoảnh khắc sau khi Uông Lẫm rút ra trường kiếm đã lập tức bay lên, Hạ Vũ đồng thời thu cây quạt lại,vọt người ứng chiến.
Hai người đánh nhau thuận lợi hơn so với tưởng tượng, mọi người vây xem không khỏi cảm thán dù sao cũng xem như đã nhiều lần diễn chung, sự ăn ý này khó có ai khác sánh bằng.
Giữa lúc đánh sẽ có một động tác xoay người rất đẹp mắt, Uông Lẫm cần đi qua tránh né sự công kích của Hạ Vũ tới khúc cuối, đồng thời Hạ Vũ cũng cần xoay người hướng ngược lại để lui về. Động tác xoay người trong lúc đánh nhau kịch liệt thế này, mặt trên có vẻ dư thừa lại không có chút ý nghĩa nào, nhưng về mặt thẩm mỹ thì phải rất cần, cũng là đạo diễn yêu cầu võ sư sắp đặt.
Dựa theo lúc tập luyện trước đó, Uông Lẫm đánh một chưởng vào Hạ Vũ rồi lập tức quay người, khi đó dây cáp kéo qua, tạo nên hiệu ứng tà áo tung bay. Nhưng có thể là góc độ của người điều khiển dây không nắm giữ tốt, lúc hai người sượt qua nhau, thế mà dây bị quấn lại, bởi vì tác dụng lực mà Uông Lẫm bị bắn ngược trở lại, cùng lúc đó Hạ Vũ đang được kéo về lại đụng mạnh một cái vào nhau.
"Tiểu Lẫm, không có sao chứ... Hả?"
Hạ Vũ vội vã vặn người lại nhìn, không nghĩ qua là dây cáp bên kia lại càng quấn vào thêm.
"Cấm anh nhúc nhích!" Uông Lẫm cảnh cáo.
Nhưng đã không còn kịp rồi, hai người bị hai cọng dây cáp xoay tròn lại, quấn vào nhau thành một tư thế vô cùng kỳ quái, do bị quấn vào quá chặt, hơi động một cái đã bị siết đến đau đớn.
"Hai người các anh, đừng di chuyển nữa!" nhân viên đoàn phim ở phía dưới vừa điều chỉnh thử thiết bị vừa kêu, hai cái người đại diện cũng căng thẳng mà đứng lên.
"Xem anh đã làm gì kìa." Uông Lẫm nhìn Hạ Vũ cách mình chưa đến 10cm, gầm nhẹ nói.
"Xin lỗi, vừa rồi anh tưởng anh va vào làm em bị thương rồi, có đau không!?"
"Anh đừng lộn xộn nữa là tôi không sao!" khoảng cách quá gần làm cho Uông Lẫm có chút không được tự nhiên, dời ánh mắt đi, hơi thở cả người của Hạ Vũ do dựa vào sát đã phù lên người anh.
Hạ Vũ để ý thấy anh đang lảng tránh, cũng nghiêm chỉnh quay đầu ra, cố kiếm chuyện khác nói để giảm bớt tư thế cơ thể đầy lúng túng này: "À mà Tiểu Lẫm, sao em lại không đi tuyên truyền ở Bắc Kinh?"
"Không muốn đi."
"Chứ không phải do hôm nay em muốn diễn với anh à."
"Bớt suy diễn đi."
Hạ Vũ cười tươi, "Thật ra anh sợ nếu hôm nay em đi, thế thì cảnh hai ta đối diễn với nhau phải quay qua hôm sau mất."
Đang nói, đạo diễn ở phía dưới lên tiếng: "Hạ Vũ, cậu lấy tay phải từ phía sau ra, như vậy, đúng đúng."
Hạ Vũ dựa theo chỉ thị làm, cái cọng dây kia ngược lại quấn càng chặt hơn, hai người lúc đầu chỉ là đầu gối đụng nhau sát rạt, lúc này đã hoàn toàn là mặt đối mặt dính sát vào nhau.
"Đạo diễn à anh đừng có làm rối thêm nữa!" phó đạo diễn trên xe điều khiển đã cuống tới mức giơ chân.
"Ack... Thật ngại quá tôi nói sai rồi, các cậu chờ chút đi, đừng nhúc nhích!"
Lúc này sắc mặt Uông Lẫm đã tối sầm lại, anh hơi hơi nghiêng đầu sẽ lập tức đụng mặt của Hạ Vũ, chỗ dưới đũng quần của hai người đã áp sát vào nhau. Trước giờ dù cho có quay chung cũng sẽ không có động tác thân mật như thế, hơn nữa bị móc lên khoảng thời gian dài như thế, vốn đã thấy tệ sẵn rồi.
"Tiểu Lẫm, xin lỗi em nhiều, nhịn thêm một... Á."
"Nhịn cái đầu... "
Uông Lẫm vừa muốn mắng chửi bỗng nhiên dừng lại, bởi vì anh chú ý tới mặt Hạ Vũ bỗng nhiên lại đỏ lên.
Cái tên Hạ Vũ này da mặt rất dày, bình thường mặc cho anh nói nhiều lời khó nghe cũng cứ trơ ra đó. Ngoài lúc diễn ra, ít nhất là khi hai người tiếp xúc với nhau, Uông Lẫm cũng chưa thấy Hạ Vũ lộ ra vẻ mặt như thế này.
"Ê, anh làm sao vậy." Uông Lẫm thay đổi thái độ, bất thình lình chủ động tốt bụng hỏi thăm.
"Cái gì? " Hạ Vũ nghe được tiếng anh nói chuyện lập tức ngẩng đầu, màu đỏ trên mặt còn rõ ràng hơn.
"Tôi hỏi anh làm sao vậy, sắc mặt sao kỳ lạ thế này."
"Không có gì" Hạ Vũ giật nhẹ khóe miệng cười nói.
Lúc này phó đạo diễn ở phía dưới la lớn lên: "Nghe khẩu lệnh của tôi đây, Uông Lẫm cậu đánh tay phải, hướng bên kia đi, Hạ Vũ cậu dời chân phải xuống... "
Động tác này không thể tránh khỏi ma sát vào cơ thế nhất, Uông Lẫm vừa muốn đem vòng dây cáp thứ nhất cởi ra, đột nhiên vì nhận thấy được một vật kỳ quái nào đó mà dừng động tác lại.
Mặt của Hạ Vũ rõ ràng so với mới vừa rồi còn đỏ hơn, miệng cũng cắn chặt vào vì quá căng thẳng.
Ánh mắt Uông Lẫm chậm rãi dời xuống: "Anh có phản ứng?"
Một câu nói hời hợt, đối với Hạ Vũ mà nói lại như quả bom, chỉ thấy sắc mặt của hắn từ đỏ dần dần biến thành trắng bệch, môi dưới cũng bị cắn thành vết răng.
"Hạ Vũ cậu chậm một chút, đừng nóng vội, không lại quấn vào nhau nữa đấy."
Trong quần hai người chính là bộ phận kia đang phải cạ vào nhau vô cùng chân thật, Uông Lẫm rõ ràng cảm giác được 'thằng nhỏ' của Hạ Vũ đang dần phồng lên, hơn nữa nhiệt độ cũng nóng hổi, hên là trang phục rộng thùng thình nên không nhìn ra.
Anh không thể chưa từng tới chuyện Hạ Vũ có ý với mình về cái mặt kia, chỉ là biểu hiện của đối phương quá mức bình thường thuần lương rồi.
Hạ Vũ tới tìm anh cơ bản đều là nói chuyện phiếm, trọng tâm câu chuyện đúng là toàn mấy chuyện đứng đắn, kinh tế chính trị nghệ thuật văn hóa các thứ, không mang một chút mùi 18+ nào, dẫn tới việc Uông Lẫm vẫn cho rằng Hạ Vũ chỉ là muốn lấy lòng anh để được ké fame.
"Xin lỗi, anh lập tức sẽ gỡ ra." chỉ thấy Hạ Vũ sắc mặt khó coi mà nói một câu, sau đó động tác gấp gáp hơn.
"Trời ơi! Sao hai người càng ngày càng quấn vào nhau vậy... "
Hạ Vũ càng gấp lại càng mắc lỗi, chân anh ta vừa cố gắng muốn sải bước qua Uông Lẫm, nhưng càng dùng sức chỗ đó lại cạ vào càng mạnh hơn, kết quả chính là cọ đến mức Uông Lẫm cũng muốn cương theo. .
Truyện Thám Hiểm"Đừng nhúc nhích... đã nói anh đừng quậy nữa, Hạ Vũ!" Uông Lẫm gầm nhẹ.
"Xin, xin lỗi, nhưng mà sợi dây này... " Hạ Vũ sợ tới lắp bắp, biểu tình hoảng sợ khi nhìn xuống chỗ đũng quần của hai người.
"Hai người các cậu nhìn động tác của tôi này, nhìn tôi làm!" phó đạo diễn ở phía dưới vội vã bắt đầu múa máy tay chân để hướng dẫn.
Cảnh tượng lúc này có phần hỗn loạn.
Bộ này mình đã bắt đầu edit từ 2 tháng trước mà mình mắc kiếm bạn design bìa cho nên giờ mới up chứ không phải là do siêng đột xuất đâu nhé =))