Gã sai vặt kia nói quả nhiên không sai. Đi dạo trên đường lớn Chu Tước, náo nhiệt nhất chính là tòa nhà hai tầng trước mắt này.
Ba chữ Tần Lâu Quán, lấy phông chữ nổi đến tôi còn có thể nhận ra, treo ở giữa tầng lầu. Mặc dù là vào ban ngày, cũng có thể nghe được tiếng hoan ca cùng điệu nhạc bên trong.
“Tần Lâu Quán không tùy tiện tiếp khách, không biết hai vị là từ Hà phủ tới sao?” Hai người trước cánh cửa ngăn chúng tôi lại.
Tôi nhìn Hoa Đà, không biết có nên báo danh phận Tào Tháo hay không? Hoa Đà lại thong dong từ trong tay áo lộ ra một thứ để người nơi cánh cửa kia nhìn thấy. Cửa lớn lập tức tỏ thái độ cung kính cho chúng tôi đi vào.
Thêm lần nữa tôi cảm thấy sự kỳ diệu của Hoa Đà, hỏi hắn đó là gì.
“Khi ta đồng ý đến phủ Tào Tháo làm, ngài ấy từng cho ta một lệnh bài, xem ra quả thật rất hữu dụng.” Hoa Đà bình tĩnh trả lời.
Đi vào trong quán, lại rất khác với tưởng tượng của ta. Phủ tiến vào lại là một vùng hoa viên nhỏ, lại đi về phía trước, đi qua từng cây cầu đá đặt trên mặt nước tĩnh lặng, mới nhìn thấy ồn ào bên trong.
Bốn phía đại sảnh bố trí rải rác vài cái bàn, ở giữa có một sân khấu bằng phẳng, diện tích cũng không lớn. Có hai cầu thang phía sau sân khấu, nối với tầng hai.
Có rất nhiều người ngồi trong hội trường, nói chuyện phiếm hoặc uống rượu. Cũng không thiếu mỹ nữ lượn lơg quanh đó. Có người rót rượu có người gắp điểm tâm, cũng có người chống má mà nói chuyện bên cạnh nhau.
Chúng tôi vừa đặt chân đến buổi ca vũ này, trên sân khấu đã xuất hiện một nữ nhân độc tấu tỳ bà. Bóng người nhiều vô kể, tôi lướt một vòng, cũng chưa nhìn thấy Quách Gia đâu. Nhìn lên tầng hai, phía trên là một cánh cửa đóng chặt. Hoa văn khoe khoang kia, ngược lại rất dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Đột nhiên, tỳ bà dừng lại. Nữ tử tấu khúc nhạc kia, lui về phía sau rời khỏi sân khấu.
Vô số mành lụa sau mỏng bỗng vây kín sân khấu lại.
Lúc này, những chén nến linh lung xung quanh sân khấu được thắp sáng. Màu sắc mông lung, không khí có vẻ mập mờ.
Dùng mành che vây quanh chính giữa, chợt xuất hiện một cái bóng mờ ảo. Chân tay vặn vẹo kia, dáng người uyển chuyển kia, nhìn xung quanh một vòng, mặc choánh mắt ai đều nhìn chằm chằm bóng dáng trên trướng trướng kia. Quả nhiên, tư thế mập mờ này rất dễ khiến tâm trí nam nhân trở nên đen tối.
Thân ảnh kia vặn vẹo kia vẫn tiếp tục, bà chủ lầu này cũng đúng lúc xuất hiện giới thiệu với mọi người.
“Các vị đại nhân công tử, đạ tạ vì đã quan tâm đến Tần Lâu Quán này của Nhã Nô. Hôm nay, vị cô nương này, tuyệt đối là tuyệt sắc các vị chưa từng thấy qua.. Tiểu nữ Chiết Tang lần đầu tiên gặp khách, các đại nhân ngồi đây, nếu có bảo bối nào chịu hiến cho Chiết Tang, chỉ cần là vật Chiết Tang hợp ý, hôm nay, có thể tự mình ôm giai nhân một đêm!” Nhã Nô này, nhìn khuôn mặt cảm thấy cũng chưa quá ba mươi tuổi, khuôn mặt sáng lạn, chỉ là thân thể hơi đẫy đà một chút. Cũng không biết phía sau, tóm lại là ai chống lưng.. Bằng không sao một nữ tử như nàng có thể có tài cán quản lý Tần Lâu Quán này.
“Nhã Nô, bà chủ nói dễ nghe, không bằng cho ta xem mặt giai nhân trước”. Phía dưới, đương nhiên là không thiếu loại người ồn ào này.
Nhã Nô cũng sảng khoái, chỉ thấy hai tay nàng nhẹ nhàng vỗ tay, bóng dáng người kia từ từ uốn éo mà bước ra, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy một một một vẻ đẹp trêu người từ thiếu nữ đập vào mắt.
Giai nhân kia váy dưới thân quét đất, nhưng trên thân chỉ quấn một cái áo ngực, bụng phẳng, hai cánh tay trắng nõn cứ thế lộ ra trước mặt người.
Phía dưới lại một tràng thổn thức, nếu như nghiêng tai nghe, nhất định có thể nghe được tiếng hô hấp dồn dập hoặc trì trệ của một số người trong nháy mắt. Tất nhiên, có cả tiếng nuốt nước bọt.
Nữ nhân ngọt nước như thế, lại còn che mặt, nhưng đôi mắt lộ ra, quả thật hiếm thấy. Trong con ngươi kia một vùng xanh biếc, giống như ánh sáng u ám đang bừng sáng, mê hoặc lòng người.
“Tiểu nữ Chiết Tang, gặp qua các vị công tử đại nhân.” Nàng khom lưng bái lễ, cúi đến thắt lưng, đầu cũng nhanh cúi xuống đất! Hơn nữa, giọng nói kia như ma mị quyến rũ đến cả người chết cũng không tha.
“Ngài cảm thấy nàng ấy đẹp không?” Tôi nhẹ nhàng chọc chọc Hoa Đà bên cạnh.
Hoa Đà lắc đầu, thản nhiên nói. “Ta không hiểu.”
Tôi líu lưỡi, muốn hỏi hắn không hiểu có nghĩa là sao? Nhưng chưa kịp mở miệng đã bị những tiếng gào thét xung quanh át đi.
– Ta có một phỉ thúy Quan Âm!
– Ta tặng cô nương một vòng tay mã não!
– Ta có một tờ giấy khế ước ngoại thành!
…………
– Ta có một viên Dạ Minh Châu do Thiên tử ban tặng!
Cuối cùng, tình trạng hỗn loạn trong câu la hét có tiếng trẻ con này bỗng nhiên im lại.
Tôi cùng ánh mắt mọi người lại nhìn về phía phát ra giọng nói kia, đập vào mắt, rõ ràng là một đứa bé thân hình không lớn, một dáng vẻ cao ngạo, ngửa mặt lên giả vờ lão thành.
Vì thế, sau phút chốc lặng im, lại vang lên một tiếng cười khẽ của một nam tử.
Giọng nói của hắn, tại thời khắc như vậy, có vẻ đặc biệt dễ nghe.
Chỉ mở miệng chữ đầu tiên, tôi đã nghe ra, đó là Quách Gia.
“Ha ha, thiên tử ban dạ minh châu, nào có thiên tử nào ban cho một bầu rượu ngon sảng khoái!”
Ánh mắt mọi người lại đồng loạt chuyển hướng, nhìn Quách Gia tự mình uống rượu. Hôm nay, hắn mặc thân y bào màu tím, thêu hoa văn màu vàng sậm, có vẻ đặc biệt có khí chất.
Đứa nhỏ đầy kiêu ngạo kia, lại lặng im như tiêu tan đi không ít vẻ ngông cuồng. Thái độ trên mặt có phần cứng ngắc đi một chút.
“Không biết Chiết Tang cô nương, đối với rượu trong bầu rượu này của ta có hứng thú không?” Ánh mắt Quách Gia lại nhìn về phía nữ tử trên đài kia.
“Không phải chứ, Quách Phụng Hiếu!” Dương Tu ngồi bên cạnh Quách Gia, ngay sau đó lớn tiếng nói: “Người khác đều đưa ra minh châu phỉ thúy, ngươi lại cầm bình rượu rách tính lừa gạt ai đây? May sao Dương Tu ta đối với khẩu vị ngoại tộc ngon miệng này không dám có hứng thú, không tranh với ngươi.”
“Chiết Tang nhận rượu ngon.” Ai ngờ nữ tử kia lại đáp lại một câu như vậy, tôi thiếu chút nữa cười ra tiếng, cảm thấy Dương Tu kia như bị tát một cái vào miệng.
Dương Tu kia vung tay áo đứng lên:”Phụng Hiếu huynh, thứ không thể ngồi cùng, ta đi tìm Phù Liễu cô nương cũng được!”
Giờ đây, từ câu nói kia của Chiết Tang, nàng với Quách Gia cứ thế nhìn nhau không chớp mắt. Trong lòng tôi lại khó chịu, giơ cao rượu trong tay, cao giọng nói: “Không biết rượu của vị công tử kia so với bầu rượu này của ta, thì sao?”
Ánh mắt nhìn nhau của bọn họ bị ngắt kết nối, hướng về phía tôi.
Chỉ là tôi ở trong mắt Quách Gia, không nhìn thấy được vẻ kinh ngạc nào. Giống như sớm biết là tôi, chỉ hơi mỉm cười nhìn tôi.
Mới vừa rồi, Chiết Tang đã nếm qua rượu của Quách Gia, giờ phút này còn có một gã sai vặt khác đưa một cái chén lên. Tôi rót đầy, ra hiệu hắn đưa cho cô nương Chiết Tang kia.
Chiết Tang ban đầu chỉ nhấp một ngụm nhỏ, tiếp theo đó tôi tận mắt thấy mặt nàng lộ ra vẻ vui mừng uống hết chén rượu kia.
“Quả nhiên là rượu ngon.” Nàng lấy tay lau khóe miệng, cũng không biết là cố ý hay vô tình, tấm mạng che mặt kia nhẹ nhàng rơi xuống.
Mọi người lại một tràng thổn thức.
Không thể không cảm thán một câu, quả nhiên là vẻ đẹp hiếm thấy. Sống mũi cao thẳng, mặt mày thanh tú, cằm nhọn, tràn đầy phong tình dị vực, đối với người nơi đây đều cảm thấy mới mẻ.
“Chỉ đáng tiếc…” Nàng thế nhưng lại nói chuyện với tôi: “Cô nương lại là một nữ tử. Còn người bên cạnh cô nương… Ngoại hình thực sự quá xấu xí. Vậy nên vị công tử này, Chiết Tang tối nay sẽ về bên công tử”. Nàng quay đầu, cười với Quách Gia kia.
Tôi không nghe nhầm chứ, còn nghi ngờ chính lỗ tai mình nữa, nữ tử xinh đẹp kia lại đích thân dẫn Quách Gia lên đài, từng bước dẫn lên lầu cao. Trong lòng tôi như có ngọn lửa vô hình! Nữ tử kia đang thể hiện mình là một giai nhân độc đáo không bị tiền bạc mê hoặc sao? Những trân bảo kia nàng lại không cần? Cứ như lại ngả vào lòng Quách Gia chỉ vì một bầu rượu? Quan trọng là, nàng ta còn chê Hoa Đà xấu xí! Tôi cũng không dám nhìn vào nét mặt Hoa Đà kia. Mặc dù tôi biết, hắn cũng sẽ chẳng có biểu hiện gì.
Tôi quay lưng lại, không muốn nhìn bọn họ thêm một lần nữa, rầu rĩ nói: “Đi không, Hoa Đà? Hay là ở lại thưởng thức ca múa, nếu đã tới đây rồi.”
Ngay sau khi nữ nhân Chiết Tang kia rời khỏi đài, bốn năm vũ nữ La Sa đã lên đài nhảy múa.
“Này! Cô nương – rượu gì đó trong bầu rượu của cô nương, có thể cho ta nếm thử không?” Lại là tên nam hài tử trẻ con khoảng mười hai, mười ba tuổi kia, vẻ mặt kiêu căng đi tới trước mặt tôi.
Tôi nhìn hắn một chút, lại nhìn người hầu phía sau hắn vẻ mặt cũng ngạo mạn, lúc này mới tức giận nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi đến nơi này không hợp tuổi, đòi rượu cũng không hợp. Tỷ tỷ ta còn có một câu muốn hỏi ngươi, ngươi không được ai dạy phải cung kính với người lớn sao?Mặc dù loại công tử như ngươi lắm tiền sống an nhàn sung sướng, nhưng cũng đừng mong ai cũng phải gật đầu khom lưng với ngươi như chó!”
“Ngươi, ngươi mắng ai là chó?” Người hầu phía sau nhảy dựng lên, chói tai hét lên.
“A, hình như có người ngồi vào chỗ kia rồi.” Tôi lại lạnh lùng một lần nữa.
Chợt cảm thấy tay áo bị người dùng sức kéo qua, lại còn thấy Hoa Đà bên cạnh hướng về phía tiểu hài tử kia hành lễ, thản nhiên nói: “Gặp qua Nhị công tử. ”
Tôi thực sự cảm thấy bị sét đánh ngang tai! Thân thể trong chốc chốc cứng ngắc không thể động đậy nổi! Đứa nhỏ này, là nhị công tử Tào Phi của Tào Tháo sao?! Vậy sao Hoa Đà không sớm cản tôi lại!
“Nhị, Nhị công tử.” Khuôn mặt tôi cứng ngắc cùng khóe miệng hơi giật giật.
Thế mà tôi lại đắc tội với một người độc ác như chó sói, tuy lúc này hắn chỉ mới mười tuổi.
“Hừ!” Lần này, đổi lại Tào Phi hừ lạnh một tiếng: “Biết còn không đem rượu dâng lên! ”
Tôi không thể, tôi phải đưa rượu cho hắn ta…
Tào Phi nhận lấy, nhanh uống vào một ngụm. Sau khi uống vài ngụm, hắn lau vết rượu, lại lớn tiếng tán thưởng: “Rượu ngon rượu ngon! Rượu này lấy ở đâu ra, tên gì? ”
“Ách…” Tôi do dự nhìn Hoa Đà, nhưng từ trên mặt hắn tất nhiên cũng nhìn không ra điều gì, đành phải thành thật nói: “Rượu này có tên là rượu vang, là…là Hoa thần y cùng ta ủ ra.”
“Hả? Cô nương nói rượu này là của cô nương? Nho làm ra rượu, lần đầu tiên nghe nói.”
“Ha ha, đa tạ Nhị công tử đã thích.”
“Ngươi là nha hoàn của Hoa đại phu sao? Lần này ta tha cho sự thô lỗ của ngươi. Rượu vang hãy ủ nhiều hơn, ta muốn uống.” Hắn phân phó câu này, càng giống như mệnh lệnh.
Trong lòng tôi sớm đã muốn đánh tiểu tử này vài trận, nhưng trên mặt chỉ đành cười trừ chấp nhận. Chọc phải sói này, đúng là quá xui xẻo.
Cuối cùng cũng cùng Hoa Đà thoát khỏi Tào Phi mà đi ra ngoài, không khí trong nháy mắt trở nên thoải mái hơn.
Tần Lâu Quán treo từng chiếc đèn lồng lên, chiếu sáng cả tòa nhà như rơi vào mộng cảnh.
Tôi nhịn không nổi nhìn tòa lâu quán này vài lần nữ, nghĩ thầm Quách Gia, Chiết Tang, ha ha.
Cùng Hoa Đà đi về được một đoạn đường, chợt cảm thấy Hoa Đà đi bên cạnh có vẻ nhanh hơn. Bên tai, rõ lại vang lên tiếng nói của Quách Gia!
“Hoa Đà, hôm nay gặp ngươi ở Tần Lâu Quán, thật kỳ lạ!”
Tay hắn vòng quanh vai Hoa Đà, khó trách Hoa Đà lại bị giật mình một chút.
Tôi thật rất kinh ngạc, nhìn hắn đang đi bên cạnh Hoa Đà. Không phải hắn nên ở lại với Chiết Tang cùng nhau dệt mộng xuân sao?
“Hả? Tại sao cô nương kia sao lại nhìn ta bằng ánh mắt này?” Hắn từ trước người Hoa Đà thò đầu qua, vẻ mặt đắc ý hỏi tôi.
Tôi đột nhiên nghĩ hắn là một phép lạ. Một phép lạ từ trên trời rơi xuống.
“Quách Phụng Hiếu, ngươi buông tay ra.” Hoa Đà vắt ra mấy chữ này từ trong kẽ răng.
“Hoa thần y không nể mặt như vậy sao? A… chẳng lẽ ngài cũng coi trọng Chiết Tang cô nương kia, đang giận nàng chọn ta sao? Ha ha!”
Tay hắn vẫn vòng qua vai Hoa Đà như trước. Hoa Đà lắc đầu, không nói gì nữa.
“Vị công tử này!” Tôi hỏi lại Quách Gia: “Ngài sao lại bỏ giai nhân mà đi về?”
“Ừm, sau khi hôn Chiết Tang, ta cảm thấy không khác gì nữ tử bình thường. Một nữ tử bất kính với Đà Đà như thế, nàng sao xứng được ta ôm một đêm!! Ha ha…”
Hóa ra nữ tử kia nói Hoa Đà xấu xí, hắn cũng nghe thấy sao?
“Quách Phụng Hiếu, đa tạ.” Hoa Đà lại mở miệng.
Tôi lại giật mình, cảm thấy hình như đã nhìn thấy Hoa Đà nở nụ cười.
“Nói xem, các người vừa rồi lấy ra loại rượu gì, để Quách mỗ nếm thử, có được không?” Quả nhiên, vẫn là tên tửu quỷ.
Tôi buông tay ra: “Ngài đến trễ rồi.” Rượu kia bị Tào Phi đòi đi. Mặc dù, rượu đó là ta chuẩn bị cho bằng hữu của mình.”
“A, Tào Tử Hoàn!” Quách Gia thở dài một tiếng. Lúc này ta mới nhớ lại lúc trước Tào Phi gặp Quách Gia dường như có chút sợ hãi, nghĩ ra phải chăng Quách Gia cùng Tào Tháo giao tình tốt, chẳng lẽ là sợ Quách Gia cáo trạng trước mặt phụ thân hắn sao?
“Cô nương vừa nói chuẩn bị cho ta?” Giọng nói Quách Gia lần nữa vang lên, “Vậy rất tốt. Có thể thấy được sẽ không chỉ có một bình nhỏ kia, đúng không, Ôn Nhiễm cô nương?”
Trên mặt hắn vẫn hiện ra vẻ tươi cười tiêu sái thoải mái. Nụ cười đó chiếu vào mắt tôi, giống như một bức trang phong cảnh không bao giờ chán.
Không có lý do gì, đột nhiên tôi lại cảm thấy yêu nụ cười này của hắn. Tôi chỉ hy vọng hắn có thể sống vui vẻ như vậy.
“Bán Tiên nói, tất nhiên không sai!”
Mặt trăng đang nhô lên. Kiến An đã năm thứ năm đã đến tháng 9.
Ba người chúng tôi sóng vai đi trên con đường dài cổ xưa này, mỗi một bước dưới chân, đều giống như vĩnh hằng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT