*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngoạ tào, ta là đau thật rồi ——”
Hai mắt mông lung đẫm lệ nhìn tiên tử cao gầy chậm rãi đi đến, mang theo một cổ hương thơm như có như không thổi qua chóp mũi ta.
Lưu Ly vươn tay, nhẹ run: “Chân nhân, ta sắp ch.ết phải không, ngươi xem ta là người sắp ch.ết, ngươi có thể thoả mãn nguyện vọng cuối cùng của ta không? Là thu ta làm đồ đệ a……”
Phong Hề Ngô vươn ngón tay thon dài, đầu ngón tay ở trên tay nàng nhẹ nhàng bắt lấy.
Một cổ khí lạnh theo đầu ngón tay của tiên tử chạy dọc theo kinh mạch đi thẳng vào cơ thể người tự cho là sắp ch.ết kia
Ngay lúc đó cảm giác như lửa gặp nước, thoáng chốc dược lực tác loạn ở trong cơ thể nhanh chóng được hoà tan.
Lưu Ly rốt cuộc ngừng khóc, có một chút đau: “Chân nhân, ta nên làm cái gì bây giờ?”
Phong Hề Ngô không trả lời mà thở dài một tiếng, ngồi vào mép giường, đem tay ấn vào lưng nàng.
Lần này chân khí chậm rãi được đẩy vào người nàng.
Phong Hề Ngô nói: “Nhắm mắt lại, bão nguyên quy nhất.”
Lưu Ly: “Sẽ không.”
Phong Hề Ngô: “……”
Nàng ôn tồn hỏi: “Lúc trước ngươi làm sao phi gió?”
Lưu Ly ngoan ngoãn đáp: “Đệ tử nỗ lực tưởng a, liền bay lên.”
“……”
Phong Hề Ngô cảm thấy đại khái sẽ không có người nào ngoài nàng làm bản thân mình lo lắng, từ khi nhìn thấy nàng, toàn bộ kiên nhẫn từ cha sinh mẹ đẻ đều phát huy để đối phó người này.
“Lúc trước ngươi tưởng như thế nào, hiện tại tưởng lại đi. Chớ sợ, có ta ở đây giúp ngươi, ngươi thử khống chế chân khí trong cơ thể đi……”
Lưu Ly gật gật đầu, nhắm mắt lại, bắt đầu thụ giáo.
Ở trong phòng, một người khí chất thanh lãnh, cao quý, đẹp tựa tiên tử. Một người mang vẻ đẹp kiều hoa không kém phần đáng yêu. Hai người cùng dựa vào nhau, một người học một người dạy làm không khí phá lệ hoà hợp.
Tiểu Phong sư muội không dám quấy rầy, nhẹ chân nhẹ tay chậm rãi lui ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa lại.
Đi ra một chút, gặp được Đại Phong sư muội, Đại Phong hỏi nàng: “Ngươi có nhìn thấy sư huynh Long Cảnh Hành không?”
“Không nha.”
“Kỳ quái, vậy hắn ở đâu?”
Vấn đề này, hiện tại đại khái chỉ có Lưu Ly mới biết đi.
Chuyện dạy học còn thêm chữa thương trị bệnh, hao phí thời gian hơn so với tưởng tượng.
Đợi Lưu Ly mở hai mắt ra, đã là một bầu trời tối tăm.
Lưu Ly túm chặt tay áo Phong Hề Ngô, không chú ý đối phương cứng người, cảm động nói: “Chân nhân, ngươi đối với ta thật tốt!”
“ Vì ngươi có thiên phú.” dừng một chút Phong Hề Ngô nói, “ Nếu dụng tâm tự nhiên có thể học được.”
“Nhưng ta cảm thấy vẫn là chân nhân dạy dỗ tốt a.” Lưu Ly bắt đầu vuốt mông ngựa coi như chuyện đương nhiên, mặt dày mày dặn nói, “Này nhất định là duyên phận trong truyền thuyết mà người nói đi!”
Duyên phận, là cái lí do hôm qua Phong Hề Ngô cự tuyệt nàng.
Phong Hề Ngô bật cười: “Nói nhiều.”
Lưu Ly mở môi đỏ cười hì hì: “Chân nhân kỳ thật cũng thực vừa ý ta!”
“Vì sao nói như vậy?” Phong Hề Ngô bất động thanh sắc mà nhìn nàng.
“Thaan thể ta loạn một chút, chân nhân liền chạy tới giúp ta, chuyện này chứng minh chân nhân sớm ở gần đây nha, cho nên ta cho rằng chân nhân là quan tâm ta!”
Phong Hề Ngô lại nói: “Đồng môn đệ tử, quan tâm một chút là chuyện thường, ngươi nghĩ nhiều.”
Lưu Ly âm thầm bĩu môi, ta mới không tin nàng giảo biện, chỉ nói: “Mặc kệ như thế nào, hôm nay cảm tạ chân nhân ra tay tương trợ.”
“Ngươi không cần cảm tạ ta, hảo hảo tu luyện là được.”
Sự thật đúng như Phong Hề Ngô nói, nàng chỉ vừa khéo đi ngang qua, trùng hợp ra tay cũng không có gì vừa ý hay không vừa ý Lưu Ly. Phong Hề Ngô đem tay điểm qua một chút, nhẹ nhàng chỉnh cổ áo đang tán loạn của Lưu Ly lại, xong rồi thong thả ung dung muốn ly khai.
“Tuyết Lưu Ly, ngươi nếu lành bệnh rồi thì nên rời đi.”
Vừa dứt lời, nữ tử áo lam đi mất không thấy bóng dáng, cũng không biết bằng cách nào, chỉ thấy cửa phòng nhẹ nhàng lay động mở ra.
Lưu Ly nhìn chằm chằm cửa nhíu mày trầm tư, một lát sau cầm quần áo mặc tốt, đi đến trước giường nào đó, ngưỡng mặt nhìn về phía đầu giường.
Nhìn chằm chằm vị trí nào đó, vươn ngón giữa ra chỉ đi.
Chỉ một giây sau, đạo ánh sáng nho nhỏ bay thẳng lên nóc nhà làm mái ngói rơi xuống.
Lưu Ly nhìn mái ngói, trong lòng tự kỉ cảm khái: “Ta quả nhiên rất có thiên phú.”
Nàng đem Long Cảnh Hành từ dưới giường kéo ra ném trên giường, quần áo thiếu niên lang đều phủ một lớp bụi bẩn.
Mở ra bình đan dược hắn đưa, lấy một viên cho vào miệng Long Cảnh Hành, chờ một lát sau hắn từ từ mở hai mắt tỉnh dậy.
Lưu Ly xoa xoa hai má, bày ra vẻ mặt kinh hỉ: “Ai da đại huynh đệ a không, sư huynh, ngươi tỉnh rồi.”
Long Cảnh Hành ngồi dậy, mê mang nói: “Ta bị làm sao vậy?”
Lưu Ly chỉ hướng mặt đất nói: “Phòng ở lâu năm không tu sửa a, nên mái ngói hư mới rơi xuống đập đến ngươi bất tỉnh. Bất quá sư huynh không cần sợ, ta cho ngươi uống thuốc xong rồi, đầu ngươi hẳn là không đau chứ?”
Long Cảnh Hành: “Hình như cũng không đau.”
“Không đau vậy chúng ta đi thôi.”.
“Chỉ là ta tới nơi này một chuyến, không đi bái phỏng chân nhân không tốt lắm, sư muội chậm đã, để ta……”
“Sư huynh ngươi không biết a!” Lưu Ly mày nhăn lại trầm trọng nói, “Lúc ngươi hôn mê, ta đi bái phỏng qua chân nhân rồi, chân nhân không chịu gặp mặt, chỉ nói làm chúng ta nhanh trở về đi, không nên quấy rầy Ngô Đồng Sơn thanh tịnh.”
Long Cảnh Hành kinh ngạc nói: “Phong chân nhân thật sự nói như thế?”
“Là thật, cho nên ta đi mau thôi, đừng quấy rầy nhân gia nàng!”
Lưu Ly dứt khoát kéo hắn lên, vội vàng đi ra cửa, vẫy vẫy tay cùng sư muội Đại Phong Tiểu Phong cáo biệt: “Hai vị sư muội, có duyên gặp lại!”
“Ai u sư huynh, nhìn trên người ngươi có mùi hôi, đều là bị cái mái ngói mang cho nha, trở về hảo hảo tẩy ha! Tới bên này đi……”
Lúc trở về đi nhanh hơn lúc tới rất nhiều, cũng không gặp rắc rối gì, tới Đào Hoa Sơn Lưu Ly liền lập tức trở mặt, thỉnh Long Cảnh Hành hảo hảo tu luyện không được đuổi theo nàng.
Nàng kỳ thật cũng không chán ghét Long Cảnh Hành, nhưng đối với hắn cũng thực sự không có hứng thú. Bởi vậy vẫn nên sớm một chút chặt đứt quan hệ ái muội của hai người.
Tiểu viện của nàng ở sân phụ cận tương đối gần với chỗ vị 'Cha' hờ kia, mới vừa đi được mấy bước Lương Thiên Điềm liền gọi nàng lại nói: “Sư tỷ, chưởng môn thỉnh ngươi qua một chuyến.”
Dù sao cũng là cha ruột của nguyên chủ, Lưu Ly thấp thỏm bất an, vuốt vuốt ngực đi qua.
So với tiểu viện nhỏ bé của nàng thì chỗ này rộng lớn xa hoa hơn nhiều, lúc nàng cha nàng đang đứng dưới cây hoa đào đứng ngắm hoa.
“Lưu Ly, ngươi đã đến rồi.”
“…… Ân.” Lưu Ly dừng một chút, kêu, “Cha.”
Đứng trước mặt nàng là nam tử bộ dáng bất quá chỉ hai mươi mấy tuổi, thoạt nhìn còn trẻ phong lưu phóng khoáng, kỳ thật người ta đã 300 tuổi.
Hắn lớn lên cực kỳ đẹp, cùng nam chủ Long Cảnh Hành cũng không thua kém. Từ mặt mày có thể nhìn ra Lưu Ly xác thật cùng là con của hắn, tuy không biết nương trông như thế nào, nhưng nhìn xem cha nàng là biết gen này di truyền không sai được.
Hơn nữa, hắn tên Tuyết Mai Nhưỡng.
Lấy tự dung tuyết vì thủy nhưỡng mai vì rượu chi ý, người Tu chân giới cảm thấy danh tự phong nhã, nhưng Lưu Ly nghe xong trong đầu chỉ nghĩ đến bánh Tuyết Mị Nương.
Tuyết Mai Nhưỡng xoay người hướng Lưu Ly, vươn tay: “……”
Lưu Ly hoảng sợ, chần chờ một lát, chậm rãi vươn tay nắm lấy.
Tuyết Mai Nhưỡng cười nói: “Ngươi làm gì vậy? Ta muốn nhìn xem ngươi khôi phục như thế nào.”
Hắn đưa ra hai ngón tay đặt trên cổ tay nàng, chân khí dũng mãnh vào trong cơ thể Lưu Ly tra xét.
Lưu Ly nhịn không được nhăn mi lại, người này động thủ so với Phong Hề Ngô thô bạo hơn nhiều, vẫn là Phong Hề Ngô ôn nhu cẩn thận lại thiện lương!
Bất quá qua một hồi, Tuyết Mai Nhưỡng thu tay, tự quyết định: “Thương thế đã tốt hơn, cũng không nặng lắm, như thế nào đầu óc ngươi liền hỏng.”
Lưu Ly nhịn không được cãi lại: “Đúng là hỏng rồi a, ta không phải đã quên luôn tên mình sao.”
Tuyết Mai Nhưỡng nhìn nàng thở dài: “Tính tình cũng biến đổi.”
Lưu Ly cả kinh, ho nhẹ một tiếng, vặn vặn tay, thoạt nhìn ra vẻ đại tiểu thư: “…… Này chứng minh, bệnh nặng khiến người mất trí nhớ nhưng lại ngộ ra một vài điều.”
“Nga? Lưu Ly ngộ ra cái gì?” Tuyết Mai Nhưỡng trông rất có hứng thú hỏi.
“Cũng không có gì.” Những lúc này phải diễn xuất quá khiến người mệt mỏi a, Lưu Ly không phải người thích khó xử chính mình, liền quăng ta ra tự m thả lỏng người, giảo hoạt nói, “Chính là sinh tử trước mắt, trong hoạ có phúc.”
“Lưu Ly trưởng thành.” Tuyết Mai Nhưỡng vỗ vỗ đầu nàng nói, “Nếu ngươi hiểu được đạo lý này, ta cũng không nói nhiều nữa. Tu hành là chuyện cần từ từ tu luyện, gấp gáp không được, có cái gì không hiểu cứ việc đến hỏi cha.”
“Hảo, lần sau ta sẽ đến, cảm ơn cha.”
Nói xong rồi thì cũng nên đi, Lưu Ly xoay người định rời đi bỗng nhiên nhớ tới, cha hờ này là chưởng môn Thiên Võ Tông nha!
Thiên Võ Tông chưởng môn tuy không phải là người có tu vi lợi hại nhất, nhưng tuyệt đối là người quản sự nhiều việc nhất.
Lưu Ly đảo qua chỉnh lại thái độ có lệ đối phó của nàng, nhanh chóng treo lên mặt nụ cười điềm đạm đáng yêu chuyển mười tám độ cong nũng nịu gọi một tiếng cha: “Cha ~ a ——”
Tuyết Mai Nhưỡng thoáng một cái lảo đảo, ngạc nhiên quay đầu: “…… Nữ nhi?”
“Trừ bỏ tu hành, nếu nữ nhi có việc khác nhờ, cha ngươi cũng nhất định sẽ giúp ta đúng không?”
“Đây là tự nhiên.”
“Được a.” Lưu Ly khinh phiêu phiêu đem chuyện cực kỳ quan trọng đối với người tu chân nói thực kiên quyết “Ta muốn bái Phong Hề Ngô chân nhân làm vi sư.”
Tuyết Mai Nhưỡng nhướng mày, hỏi: “Ngươi nhìn trúng nhân gia, nhưng nhân gia có thể không nhìn trúng ngươi.”
“Kỳ thật, nàng đã nhìn trúng ta.” Lưu Ly tin tưởng tràn đầy.
“Khụ, phải không, đây là có chuyện gì nói cho ta nghe một chút.” Tuyết Mai Nhưỡng hỏi.
Phong Hề Ngô năm nay 27, liền thăng cấp đến Nguyên Anh kỳ, tuyệt đối là thiên tài. Nhưng nàng tu vi tuy cao, tuổi lại còn trẻ, không nhất định phải thu đồ đệ.
Tuyết Mai Nhưỡng từ tu giả tự thân đặt góc độ suy xét, cho rằng Phong Hề Ngô hẳn là sẽ không thực sự thu đồ đệ tới quấy rầy chính mình tu luyện.
Lưu Ly lớn gan đem một đống đạo lý bắt đầu thổi phồng mình ở Ngô Đồng Sơn cùng Phong Hề Ngô giao du cỡ nào hợp ý, đối phương rấ thưởng thức chính mình, cũng đối với mình rất quan tâm.
Tuyết Mai Nhưỡng sau khi nghe xong, trầm ngâm một lát: “Vậy vì sao nàng không trực tiếp thu ngươi làm đồ đệ.”
Đúng vậy, nếu giống như nàng nói, Phong Hề Ngô hẳn là thẳng tay thu Lưu Ly làm đồ đệ mới đúng.
Lưu Ly sờ sờ cằm suy tư một lát nói: “Có lẽ là bởi vì…… Nàng thẹn thùng?”
Tuyết Mai Nhưỡng: “……”
Lưu Ly dù sao cũng là nữ nhi duy nhất của hắn, chuyện có lợi cho nàng Tuyết Mai Nhưỡng đương nhiên sẽ thuận theo.
Tuyết Mai Nhưỡng liền đáp ứng thay nàng nói chuyện cùng Phong Hề Ngô, dự đoán kết quả như thế nào, Tuyết Mai Nhưỡng chưa nói.
Tóm lại này cửa này xem như đi được một nửa.
Một nửa còn lại phải xem thái độ của Phong Hề Ngô rồi.
Xong chuyện này Lưu Ly lại thỉnh giáo dùng nhẫn trữ vật cùng một ít chuyện lung tung khác, dù sao đây cũng là cha nguyên chủ nha, không thỉnh giáo là không có lợi, đây là ý tưởng đầu tiên của Lưu Ly.
Nhưng chờ Tuyết Mai Nhưỡng dạy nàng nửa ngày, Lưu Ly vẫn là cái hiểu cái không, nàng có chút hối hận.
“Cha, bằng không thôi bỏ đi, ta đi thỉnh giáo Phong chân nhân là được.” Lưu Ly thành khẩn nói, “Nàng dạy ta một ít ta liền học được khống chế chân khí như thế nào, cái chỉ dạy này…… Ta xem a, vẫn là Phong chân nhân thích hợp làm sư phụ ta!”
Tuyết Mai Nhưỡng mặt già đỏ lên, cảm khái nói: “Đạo pháp muôn vàn, thật thật là đường tu hành bất đồng a. Một khi đã như vậy, ngươi yên tâm ta chắc chắn thuyết phục Phong chân nhân thu ngươi làm đồ đệ.”
“Vậy cảm ơn cha!” Lưu Ly chắp tay cáo biệt, khoái hoạt vui sướng đi đến tiểu viện.
Nhưng nàng không nhàn rỗi mà chạy đi tìm Lương Thiên Điềm, ôm bả vai tiểu cô nương kề sát lỗ tai nàng, dặn đi dặn lại.
Lương Thiên Điềm nghe xong gật gật đầu: “Ân ân, không thành vấn đề…… Ân, việc này dễ làm a, ở phụ cận. Ân hảo…… Hắc hắc, ta biết a, lần sau sẽ không mật báo cho Long sư huynh …… Hảo……”
Bất quá cuối cùng, nàng lại tò mò: “Sư tỷ, ngươi khi nào học được cách làm điểm tâm?
Lưu Ly thâm trầm nói: “Ngày hôm qua ở Ngô Đồng Sơn.”
__________________
*Tâm sự một chút, hôm nay mình vừa đọc 9 chương H liên hoàn, có chút ngộ thực =)) buồn nhất là không có người yêu.....Hậu quả là chỉ có vừa nhẫn nhịn vừa đau khổ chảy máu mũi....