Mười sáu con Nhị giai Hung thú lao về phía mình nhưng Đoạn Ngọc vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn tu vi hiện tại chỉ có Mệnh Tuyền cảnh tầng hai nhưng luận thực lực lại không chỉ như thế, ở Luyện Thể cảnh hắn đi tới cực hạn mười tầng, so với bình thường tu giả thì hắn đã xem như nhiều ra một tiểu cảnh giới.
Thánh thể ở giai đoạn này cho hắn khả năng vượt bốn cấp khiêu chiến, cộng thêm hắn mở ra chín đầu mệnh tuyền đầu tiên, Mệnh Tuyền cảnh tầng hai thì có mười tám đầu mệnh tuyền. Hiện tại hắn thôi động lực lượng thì là Tinh nguyên khí, so với trước kia Huyết khí đã mạnh hơn nhiều lắm, tổng thể thực lực của hắn đã không kém bình thường Mệnh Tuyền cảnh chín tầng.
Không vận dụng nguyên thần thuộc tính thì Nhị giai nguyên thần cũng có thể thôi động tinh thần lực bao phủ phạm vi hơn năm mươi trượng, xung quanh tất cả Hung thú đều bị hắn tinh thần lực bao phủ, bọn nó động tác hắn thấy rõ ràng.
So ra về tu vi thì tương đương với Nhị giai đỉnh phong Hung thú, tự thân tinh thần lực thì có thể quan sát tất cả Hung thú hành động, hắn có lý do gì phải sợ đám Hung thú này? Bọn nó vừa vặn để cho Đoạn Ngọc khiêu chiến tự thân cực hạn.
“Lệ!”. Trước tiên nhất đánh về phía Đoạn Ngọc là một con Hung cầm Nhị giai hậu kỳ, Đoạn Ngọc nhìn đến cũng không biết nó gọi là cái gì nhưng khí tức của nó tương đương với Mệnh Tuyền cảnh bảy tầng Nhân tộc võ giả mà thôi, tốc độ nhanh nhưng lực phòng ngự so với Cự Ngạc hắn mới giết yếu hơn nhiều.
Kế ngay sau đó thì là một con Bạch lang Nhị giai hậu kỳ, nó vị trí ở khá gần Đoạn Ngọc, tốc độ của nó ở trong đám Hung thú xem như là rất nhanh, đuổi đến công kích ngay sau Hung cầm.
Đoạn Ngọc dưới chân hơi động thì khẽ lách người sang gần một trượng, Hung cầm từ trên không lao xuống tốc độ cực nhanh nhưng Đoạn Ngọc lại là người nắm giữ tiên cơ, lách người sang đã có thể tránh thoát nó vồ giết. Cùng lúc đó Đoạn Ngọc nâng lên Minh Dạ thương đâm về phía Bạch lang.
“Hú!”. Bạch lang cũng không ngờ được Đoạn Ngọc lại như thế nhẹ nhàng tránh đi Hung cầm công kích, Đoạn Ngọc một thương đâm tới thì nó mới hú lên sợ hãi, phía trước trảo phải giương lên chụp ở phía dưới mũi thương.
“Hừ! Long thiểm!”. Đoạn Ngọc nhưng là hừ lạnh quát, dưới chân bộ pháp hơi động thì tốc độ dĩ nhiên ở trong nháy mắt tăng vọt, Minh Dạ thương tốc độ đâm về phía Bạch lang dĩ nhiên là càng nhanh hơn ba thành.
“Phốc!”. Biến hóa như vậy vượt xa khỏi đám Hung thú dự liệu, Bạch lang vốn nghĩ một trảo có thể đem mũi thương đổi hướng thì lúc này hối hận không kịp, thương ảnh tốc độ cực nhanh trực tiếp đâm vào mi tâm của nó, về phần cự trảo của nó thì là vỗ vào hư không.
“Một con!”. Đoạn Ngọc thấp giọng tự nói thì cũng đem Minh Dạ thương rút ra. Thân hình cấp tốc lui lại thì một con Hung báo đốm sắc cũng chụp lên vị trí cũ của hắn, đây nhưng là một trong năm con Nhị giai đỉnh phong Hung thú tụ tập ở chỗ này.
“Gào!”. “Bành!”. Đoạn Ngọc vừa mới lui lại một khắc thì bên hông trái đã vang lên một tiếng gầm lớn, không cần quay đầu nhìn lại thì hắn đã hoành thương đẩy tới ngăn cản, công kích tới nhưng là một con Hắc viên, một đôi cự thủ chớp mắt đập lên Minh Dạ thương.
“Hừ!”. Từ trên thân thương truyền đến một cỗ lực lượng khổng lồ khiến cho Đoạn Ngọc không nhịn được mà lạnh rên một tiếng, thân hình cũng lập tức bắn sang phía bên phải hơn năm trượng mới có thể dừng lại. Hắc viên kia tuy rằng chỉ có Nhị giai hậu kỳ nhưng lực lượng quả thực rất lớn, Đoạn Ngọc tiếp nó một chiêu này cũng vô cùng khó chịu.
Đối diện với một đám Hung thú vây công thì hiển nhiên khó tránh khỏi bị bọn nó đánh cho không kịp thở dốc, điểm này Đoạn Ngọc hiển nhiên là rõ ràng, nhất là khi hắn còn chưa tu luyện võ kỹ đối ứng với Mệnh Tuyền cảnh, bất lợi càng lúc sẽ càng lớn.
“Long thương quyết cùng Tam tinh bộ đã không đủ phát huy thực lực của ta, cần phải học tập đến võ kỹ khác”. Đoạn Ngọc trong lúc chiến đấu cũng là âm thầm nói. Ở Luyện Thể cảnh hắn luyện một môn chiến kỹ cùng một môn thân pháp đã xem như ghê gớm, đến Mệnh Tuyền cảnh thì lại thiếu quá nhiều, hoàn toàn không đủ để phát huy ra điểm mạnh của Tinh nguyên khí.
Đỡ lấy Hắc viên song quyền bị đánh bay đi nhưng cũng cho Đoạn Ngọc một chút thời gian thở dốc, thể nội ẩn chứa nhục thân tinh hoa của Tam giai Hung cầm lúc nãy lúc này nhanh chóng dung nhập vào huyết nhục, cảm giác khó chịu đã lập tức biến mất.
“Gào!”. Lúc này giết đến là một hỏa hồng sắc Hồ ly, nó hình thể so với những Hung thú khác nhỏ hơn nhưng tu vi lại là Nhị giai đỉnh phong, tốc độ nhanh chóng để nó thân hình gần như hóa thành một đạo hồng quang cắn về phía Đoạn Ngọc hông trái.
Đoạn Ngọc đáy lòng thầm hô một tiếng ‘Muốn chết’ thì cũng liền vung thương điểm ra một chiêu Long thiểm, Minh Dạ thương gần như hóa thành một đạo hắc quang đâm về phía hồng quang.
Đối với mặt khác Mệnh Tuyền cảnh thì tất nhiên e ngại con Hồ ly này, bất quá đối với Đoạn Ngọc thì tốc độ nhanh hơn cũng không qua được tinh thần lực của hắn dò xét, Minh Dạ thương cơ hồ là tinh chuẩn đâm về phía cổ họng của hỏa hồng Hồ ly.
“Xoạt!”. Hỏa hồng Hồ ly làm sao cũng không ngờ đến Đoạn Ngọc xuất thương lại hiểm như thế, tốc độ nhanh mà lại càng tinh chuẩn đâm chúng chỗ yếu hại của nó, tại lúc mấu chốt né người tránh đi nhưng vẫn bị mũi thương rạch ra một đường bên trái trên lưng, máu tươi bắn ra rơi vãi trên người Đoạn Ngọc.
Không có đi truy kích hỏa hồng Hồ ly, Đoạn Ngọc chợt nâng tay đem Minh Dạ thương mũi thương cắm xuống đất, sau đó cũng liền dùng lực hất mạnh dưới đất một đám đất cùng lá cây khô bắn ra tung tóe, từ đằng sau cùng bên phải nhưng lại có ba con Hung thú lao đến, Đoạn Ngọc không dám đón đỡ mà chỉ có thể nén tránh mũi nhọn.
Còn không đợi hắn ổn định thân thể thì lại có ba con Hung thú khác vô giết, Đoạn Ngọc dựa vào tinh thần lực quan sát mà uyển chuyến tránh đi nhưng trên lưng cũng nhiều ra một vết rách, da thịt không bị thương nhưng cũng có chút chật vật.
“Cút!”. “Thình thịch”. Đoạn Ngọc mi tâm nhíu chặt nắm lấy Minh Dạ thương quét ngang một đường, một con Hung thú không kịp tránh đi đã bị thân thương quét phải, lực lượng không nhỏ đem nó đánh gạt sang một bên va phải mặt khác hai con Hung thú đang lao tới, cả ba đều có chút loạng choạng mới có thể ổn định.
Liên tục không ngừng cùng đám Hung thú này quần đấu hắn khả năng thích ứng dần tăng lên, bất quá dạng này tăng lên cũng có hạn, không có đối ứng võ kỹ hắn cuối cùng vẫn ở thế yếu, đôi khi phát động công kích nhưng hiệu quả cũng không lớn, chỉ có thể đánh thương mấy con Hung thú, hắn chủ yếu vẫn né trái tránh phải nhưng cũng không thể tránh được hết, y phục nửa thân trên cơ bản là đã bị bọn nó xé rách, tiện tay xé đi đều có thể không còn xót lại chút gì.
Đương nhiên, nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy được Đoạn Ngọc trên thân huyết dịch đều không phải của hắn, huyết dịch cơ hồ đem hắn thân thể nhuốm đỏ kia tất cả đều là Hung thú chi huyết.
Không ngừng tránh né cùng ngăn cản Hung thú thì Đoạn Ngọc cũng không ngừng lùi lại, ẩn nhẫn như thế cũng chỉ là đang chờ đợi cơ hội, một khi có cơ hội hắn tất sẽ tiễn một cái Hung thú đi chết.
“Kinh nghiệm chiến đấu của ta trong hoàn cảnh này quá kém, tiếp tục như vậy e là không thể đem đám Hung thú này giải quyết”. Lui lại một khắc thì Đoạn Ngọc cũng nhận định chính mình điểm yếu. Lúc trước cùng Thiên Vận thương đội đám người chém bầy Hung thú thì hắn cũng chỉ cần lo một phía mà thôi, hiện tại mười mấy con Hung thú đem hắn vây quanh tấn công không ngừng để hắn vô cùng bị động.
Thời gian chém giết không dài nhưng Đoạn Ngọc đã có thể nắm chắc thực lực của mình, thủ đoạn còn kém nhưng chiến lực hẳn là đã tương đương với Mệnh Tuyền cảnh chín tầng võ giả.
Hắn lúc này tốt nhất là nên lùi vào bên trong hang động, lợi dụng chỗ đó hiểm địa cố thủ thì đám Hung thú sẽ không thể tiếp tục quần công, chỉ cần đánh đổi một chút thì hắn ngược lại là có cơ hội quay về hang động.
Bên kia Hắc Hỏa xà chân thân vẫn đang để ý năm con Tam giai Hung thú nhất cử nhất động, chỉ cần bọn nó lao vào vòng chiến thì Hắc Hỏa xà chân thân cũng sẽ không ngồi yên không quản, Đoạn Ngọc chân thân ‘luyện tập’ cũng sẽ chấm dứt.
“Ừm?”. Chợt Đoạn Ngọc phát hiện ra phương xa dị thường, hắn chỗ này cùng một đám Hung thú chém giết ngược lại cũng không gây nên động tĩnh quá lớn, phương xa kia nhưng lại không giống, nguyên khí ba động không ngừng cho thấy bên kia chiến đầu là một đám người cùng Hung thú.
“Là Thiên Vận thương đội?”. Đoạn Ngọc hai mắt liền tỏa sáng thầm hô. Quanh đây tụ tập nhiều người hẳn là cũng chỉ có Thiên Vận thương đội mà thôi, hắn như là vô tâm chiến đầu thì có thể trước chạy về phía Thiên Vận thương đội hội tụ.
Bất quá rất nhanh thì Đoạn Ngọc có chút trầm tư, hắn đột phá Mệnh Tuyền cảnh không giấu được, thế nhưng vừa đột phá đã có Mệnh Tuyền cảnh hai tầng đỉnh phong thì tất nhiên sẽ gây nên Thiên Vận thương đội đám người chú ý. Hắn tu luyện Ẩn thân quyết thâm ảo nhưng cũng chỉ có thể dấu được ánh mắt của cường giả mạnh hơn hắn hai đại cảnh giới, còn dấu không được vị kia Kim trưởng lão.
“Kim trưởng lão có Động Thiên cảnh sáu tầng, ta cần có Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng thì mới có thể qua mắt được hắn”. Đoạn Ngọc hai mắt lập lòe, một bên cẩn thận tránh đi hai con Hung thú đột kích, một bên tự nói. Đáy mắt một cái sát na đã chuyển biến thành lạnh lùng sát ý.
Hắn đã tính toán hiện tại có thể đem tu vi đẩy mạnh lên Mệnh Tuyền cảnh năm, sáu tầng mà không hề lo lắng căn cơ bất ổn, hiện tại vì ẩn dấu Kim trưởng lão ánh mắt hắn cần tu vi chí ít là Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng, cả hai cũng không hề có xung đột.
“Bắt đầu từ các ngươi”. Không có tiếp tục ẩn nhẫn nữa, Đoạn Ngọc lập tức điều động nguyên thần câu thông thiên địa chi lực, một đạo thô to như cánh tay người lớn hắc sắc lôi đình lấy tư thế quét ngang quất về phía bốn con Hung thú đang lao về phía Đoạn Ngọc.
“Uông!”. “Gào!”. Bốn con Hung thú không hiểu thấu vì sao trên tay Đoạn Ngọc lại xuất hiện lôi đình nhưng bọn nó trời sinh đều kiêng kị lôi đình, từng cái thân hình có chút chấn động gầm lên bất an. Bất quá bọn nó tốc độ lao đến vẫn là quá nhanh, muốn thay đổi phương hướng là không thể nào.
“Xẹt...”. “Xẹt...”. Lôi đình chớp mắt đánh lên người bốn con Hung thú, lúc trước liền Tam giai sơ kỳ Hung thú Hung cầm đều không chịu nổi mà bị đánh tê liệt, trên lưng bị đục ra một lỗ máu, bây giờ bốn con Nhị giai Hung thú tất nhiên là càng thêm thê thảm, trên thân nơi bị lôi điện đánh trúng đều bị cháy khét lẹt, thân hình to lớn tê liệt run rẩy không ngừng.
“Long thiểm!”. Đoạn Ngọc mặt không có chút nào cảm tình vung Minh Dạ thương đâm về trong đó một đầu Hung thú Nhị giai đỉnh phong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT