Đoạn Ngọc cùng Cơ Tử Nguyệt tuy rằng có chút khúc mắc nhưng mỗi người đều giữ lại, hai người còn không thân thuộc đến mức có thể đem toàn bộ suy nghĩ của mình nói ra cho đối phương, hai người lúc này vẫn chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, không hơn.
“Rống”. “Giết”. Hai người tùy tiện di chuyển không lâu thì đã cảm nhận được một nơi truyền ra chiến đấu lực lượng, tiến đến gần một chút đã có thể nghe được thanh âm gọi giết, đó hiển nhiên là có võ giả đang cùng Tà thú chém giết.
Hai người không nói nhưng ăn ý tiến lên, rất nhanh hai người đã thấy được có bốn vị võ giả đang vây công một con Tà thú, trên thân Tà thú xuất hiện mấy vết thương không lớn không nhỏ nhưng bốn vị võ giả cũng không khá hơn, ở một góc bên cạnh chiến trường thậm chí là còn có một vị võ giả thi thể.
“Ta đi giết nó”. Cơ Tử Nguyệt chợt mở miệng nói, sau đó lập tức thi triển thân pháp lấy tốc độ cực nhanh lướt đến chỗ kia, đang ở trên đường nàng đã vung tay ngưng tụ ra hai đạo kiếm thể đánh về phía Tà thú.
Đoạn Ngọc thấy vậy thì thoáng chút nhíu mày nhưng cũng không nói gì, hắn cảm nhận được con Tà thú kia thực lực cũng không mạnh lắm, đại khái là đạt đến Động Thiên cảnh đỉnh phong mà thôi, lấy thực lực mà Cơ Tử Nguyệt đang thể hiện ra dưới thân phận Thiện pháp sư thì đem chém giết cũng không khó. Huống chi là lúc này còn đang có bốn vị võ giả kiềm chề Tà thú.
“Rống”. “Xuy”. Tà thú đang cùng đám võ giả kia chém giết thì chợt cảm nhận được nguy hiểm đến gần, nó rống giận lên một tiếng xong liền lách người tránh đi nhưng vẫn là một đạo kiếm thể chém qua phần bụng, máu tươi lập tức vẩy ra.
Đến lúc này bốn vị võ giả đang tấn công Tà thú mới kịp phản ứng, bọn hắn tự nhiên là cũng hiểu được là có võ giả đến đây giúp bọn hắn chém giết Tà thú.
“Phốc”. Bốn vị võ giả công kích càng thêm hung mãnh, Tà thú bị thương không kịp phản ứng nên rõ ràng là bị áp chế xuống, Cơ Tử Nguyệt lúc này đi đến lại thuận tay đánh ra một đạo kiếm thể trực tiếp đâm xuyên cổ họng Tà thú đem tính mệnh của nó kết thúc.
Bốn vị võ giả thấy vậy thì cả kinh, bọn hắn rõ ràng là cảm nhận được kiếm thể phía sau này mạnh hơn lúc trước nhiều, nhục thân cường đại của Tà thú cơ bản là không thể gánh được, cứ như vậy bị xuyên qua. Bọn hắn lúc này mới khẽ thở ra một hơi nhìn đến Cơ Tử Nguyệt và Đoạn Ngọc đang chậm rãi đi đến.
“Hai vị là Thiện Ác pháp sư?”. Một vị võ giả trong đó không dám xác định hỏi.
“Xem như vậy đi”. Cơ Tử Nguyệt đạm mạc nói. Sau đó nàng cũng không ngừng lại mà trực tiếp nói. “Hiện tại đang có Tà thú tập hợp lại thành nhóm truy sát Nhân loại võ giả, các vị sau khi thu lấy linh dược thì liền hướng về phía Bắc của Dược điền, ở đó sẽ có võ giả tiếp nhận các vị”.
Bốn vị võ giả kia nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt kinh sợ, Cơ Tử Nguyệt nói không nhiều nhưng nội dung đầy đủ, bọn hắn chỉ cần nghe rõ thì đã đại khái biết được là có chuyện gì. Kinh sợ qua đi thì bọn hắn thậm chí là chút hoài nghi, Tà thú tập hợp thành nhóm, chuyện này là thực sao?
“Các vị bảo trọng!”. Cơ Tử Nguyệt cũng không nói thêm mà lập tức xoay người rời đi. Bốn vị võ giả thấy vậy thì đều ngẩn ra, Cơ Tử Nguyệt như vậy có phải là quá mức tùy tiện rồi hay không?
“Nàng không nói đùa đâu, các ngươi còn tiếp tục tìm kiếm linh dược thì sớm muộn cũng sẽ bị đám Tà thú kia nuốt chửng”. Đoạn Ngọc lúc này mới đi đến lạnh nhạt nói. Sau đó dĩ nhiên là trực tiếp thu lấy thi thể của Tà thú rồi rời đi, trước khi đi còn không quên lưu lại một câu. “Thi thể của Tà thú này xem như là công lao chúng ta đem chuyện này nói cho các ngươi, không muốn chết trong miệng Tà thú thì chạy nhanh đi”.
“Ngươi...”. Nhìn thấy Đoạn Ngọc ở ngay trước mặt mình thu lấy Tà thú thi thể mà bọn hắn phải vất vả lắm mới đánh chết thì mấy vị võ giả kia đều có chút giận dữ, một người muốn mở miệng thì đã bị đồng bạn cản lại, người sau thậm chí là còn ra hiệu lắc đầu.
“Thu lấy linh dược, đỡ Lan huynh, chúng ta đi hướng Bắc”. Người này mở miệng nghiêm nghị nói.
“Lâm đội, ngươi tin bọn hắn?”. Một vị võ giả trong đó nhíu mày hỏi.
“Nếu như hai người này thực là Thiện Ác pháp sư thì bọn hắn không có lý do gì phải đi lừa dối chúng ta, lấy hai người bọn họ thực lực giết chúng ta không khó”. Lâm đội thâm ý nhìn bóng lưng của Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt đang dần biến mất nói.
Mấy vị võ giả khác nghe vậy thì thoáng trầm xuống, suy nghĩ lại thì như hai người Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt muốn gây bất lợi cho bọn hắn cũng không cần tính toán làm gì mất thời gian. Hai người nếu là có ý thì bọn hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn linh dược bị hai người lấy đi.
Nhóm người dừng lại chốc lát xong liền thu lấy linh dược rồi dựa theo phương hướng mà Cơ Tử Nguyệt trước đó chỉ mà đi.
Bên kia Đoạn Ngọc bước không nhanh không chậm đi ở phía sau cách Cơ Tử Nguyệt một trượng, hắn luôn cảm thấy Cơ Tử Nguyệt không thích hợp nhưng cụ thể là cái gì lại rất khó nói.
Sau đó hai người không chú trọng lắm vào việc thu thập linh dược nữa mà là săn giết Tà thú đi lẻ, hai người tuy rằng không nói lời nào nhưng phối hợp vẫn rất ăn ý, Tà thú chết trong tay hai người càng lúc càng nhiều, bọn chúng gần như là đều không thể sống qua mười chiêu, tất cả thi thể tất nhiên là đều bị Đoạn Ngọc thu vào nhẫn trữ vật rồi âm thầm rút đi tinh hoa lực lượng.
Trong lúc này Đoạn Ngọc một bên làm quen với việc khống chế thủ đoạn mới do mình sáng chế ra, hắn lúc này đã mệnh danh cho chiêu này là Lôi thương, dựa theo cách mà nó được sinh ra thì gọi là như vậy cũng không sai. Một mặt khác hắn cũng đang âm thầm tu luyện Tà Phong Quỷ Bộ, bộ pháp cùng khẩu quyết hắn đã hoàn toàn ghi nhớ, thường xuyên vận dụng cũng để thân thể của hắn thích ứng với bộ pháp vận chuyển, hắn cảm nhận được khoảng cách đến lúc Nhập môn đã không xa.
“Rống”. Hai người lại gặp được một con Tà thú không yếu, con Tà thú này bên cạnh không có linh dược hay võ giả, hai người thấy được nó đúng là lúc nó đang đi dạo, sau khi nhìn thấy hai người nó đã lập tức gầm lên, thân hình giống như một tòa núi nhỏ bốc lên lao về phía hai người.
“Lôi thương!”. Đoạn Ngọc nội tâm thầm quát, chân nguyên theo đó phóng ra ngưng thành thương hình, thiên địa Lôi chi lực theo đó xuất hiện dưới sự khống chế của Đoạn Ngọc đã hóa thành lôi tiễn bắn về phía Tà thú. Theo không ngừng vận dụng một chiêu này hắn đã dần thích ứng tốt hơn, tốc độ ngưng tụ càng nhanh, lâu dần thậm chí là có thể tạo thành một loại bản năng, ý nghĩ vừa thành thì chiêu cũng phát ra.
Chiêu thức quỷ dị cùng nhanh chóng, đây chính là chỗ đáng sợ của pháp sư, bọn hắn tuy rằng không giỏi cận chiến nhưng lại có khả năng công kích nhanh chóng và phạm vi công kích rộng, ở trên chiến trường rộng lớn ưu thế hơn xa võ giả.
“Rống”. “Ầm”. Tà thú không biết uy năng của lôi thương nên đã trực tiếp vung trảo vồ đến ý đồ trực tiếp đánh vỡ lôi thương, thế nhưng vừa chạm vào lôi thương một khắc thì nó đã lập tức phát nổ, xé rách chi lực đáng sợ xen lẫn lôi đình chi uy đem một trảo kia của Tà thú đánh nát, Tà thú trong mắt hung quang biến mất, thay vào đó toàn là sợ hãi.
“Xuy”. “Phốc”. Cơ Tử Nguyệt lúc này mới xuất thủ, một đạo kiếm thể theo nàng phất tay phóng đến chỗ Tà thú trực tiếp đâm vào cổ họng của nó, chỗ đó huyết thủy lập tức ồ ạt chảy ra.
“Hống...”. Tà thú kinh hãi nhưng lại giống như phát điên ngửa đầu gầm thét, thanh âm vang vọng nhưng chỗ cổ họng của nó vết thương kia cũng theo đó mở rộng hơn, máu tưới chảy ra càng nhiều, Tà thú sinh cơ theo đó giảm xuống nhanh chóng.
“Chết!”. Đoạn Ngọc nhíu mày cảm thấy không đúng lập tức đánh ra một đạo lôi thương khác trực chỉ phần ngực của Tà thú, uy năng cường đại chớp mắt bộc phát đem phần ngực kia đánh ra một cái lỗ thủng lớn, xuyên qua đó thậm chí có thể thấy được trái tim của Tà thú cũng bị đánh vỡ.
“Rống”. “Ngao...”. Tà thú vừa chết xong thì từ phương xa truyền đến liên tiếp mấy tiếng thú hống giống đáp lại con Tà thú này, vô luận là Đoạn Ngọc hay Cơ Tử Nguyệt cũng đều đoán được là có chuyện gì.
Nhóm Tà thú! Bọn chúng đến rồi!
“Đi!”. Cơ Tử Nguyệt ánh mắt lộ ra một tia băng lãnh nhìn hướng xa một chút rồi quay lại đối với Đoạn Ngọc khẽ quát, dứt lời nàng đã chủ động xoay người chạy theo hướng ngược lại.
Đoạn Ngọc phất tay đem Tà thú thi thể thu lấy xong cũng liền nhanh chân đuổi theo Cơ Tử Nguyệt. Dựa theo tình báo mà đám người Đế minh trước đó nói cho bọn hắn biết thì số lượng Tà thú trong bầy Tà thú kia có thể là đã vượt qua ba mươi con, Đoạn Ngọc cho dù là vận dụng toàn lực cũng không thể đem chúng nó giết sạch.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc