Đoạn Ngọc ở một bên lắng nghe hai bên nói chuyện thì đại khái hiểu được cái gì, ánh mắt hơi đảo thì thấy được ở một bên có rải rác bốn bộ thi thể, không ngoài ý muốn thì trong đó có một người là Thiếu chủ trong miệng võ giả cầm đại đao kia.

“Ừm?”. Đoạn Ngọc xác định được đó là một cái thành niên thì ánh mắt lập tức bị cách đó không xa một tấm bích cao ba trượng, rộng một trượng hấp dẫn, trên thạch bích kia có một hốc đá nhỏ cỡ bát ăn cơm, từ trên thạch bích dĩ nhiên là đang có chất lỏng màu trắng nhỏ xuống hốc đá.

“Địa Linh dịch!”. Đoạn Ngọc trong đầu ngay lập tức đã nhận ra chất lỏng kia tin tức, căn cứ theo truyền thừa ký ức mà Lăng Vũ truyền cho hắn thì Địa Linh dịch chính là một loại hi hữu bảo vật, tác dụng chủ yếu của nó là luyện thể nhưng trong đó cũng ẩn chứa lực lượng tinh thuần cường đại có ích cho việc đề thăng tu vi mà không lưu lại tai họa ngầm, phàm là võ giả dưới Phong Hầu cảnh thì đều có thể sử dụng.

Đoạn Ngọc tu luyện Lôi Luyện thuật về lý mà nói thì cần Lôi chi bảo vật nhưng Địa Linh dịch cũng có tác dụng nhất định vào việc cải thiện thể chất, phục dụng Địa Linh dịch hiển nhiên là có thể xúc tiến Lôi Luyện thuật đạt đến cảnh giới càng cao.

Ngoài đó ra thì đây cũng là đồ vật rất tốt dùng cho tu luyện nâng cao tu vi mà không ảnh hưởng đến căn cơ, về phương diện nào đó thì đây cũng là bảo vật dùng để củng cố tu vi nhanh chóng hàng đầu, trên lý thuyết thì võ giả dưới Phong Hầu cảnh có thể một mực vận dụng Địa Linh dịch để tu luyện đến Động Thiên cảnh đỉnh phong mà không cần củng cố cảnh giới, bản thân cảnh giới cũng sẽ không vì thế mà xuất hiện tình trạng căn cơ bất ổn.

“Vật này không phải là vô cùng thích hợp với ta hay sao?”. Đoạn Ngọc ánh mắt hướng đến thạch bích kia tràn đầy nóng bỏng thầm nói. Bản thân hắn có Tịch diệt chi lực giúp nhanh chóng đề thăng tu vi nhưng mỗi một lần đột phá đến cảnh giới mới thì đều cần có thời gian thích ứng và củng cố tu vi, Địa Linh dịch không thể nghi ngờ chính là biện pháp giúp hắn giải quyết điểm này. Chí ít là dưới Phong Hầu cảnh hắn sẽ không phải phát sầu.

Thạch bích kia có thể nhỏ xuống Địa Linh dịch thì tất nhiên là không phải phàm vật, trước kia trong chỗ di chỉ của Tà Minh tông này nên là bảo bối cực kỳ có giá trị, nếu là mang về thì đối với cá nhân Đoạn Ngọc hay Đoạn gia cũng đều có chỗ tốt vô cùng.

Vị Thiếu chủ trong miệng của võ giả cầm đại đao kia hẳn là phát hiện ra Cơ Tử Nguyệt đang tu luyện ở đây nên nảy sinh lòng tham m.uốn ám toán nàng, kết quả bắt gà không thành còn mất nắm thóc, tự thân tính mạng cũng góp đi vào.

Đoạn Ngọc liếc mắt nhìn đám người bên kia vẫn đang kịch chiến thì quyết định chủ động bước ra, hắn muốn mang đi thạch bích kia trong âm thầm là chuyện không thực tế, đã như vậy thì chỉ có thể chủ động bước ra.


“Người nào?”. Đám người đang kịch chiến kia lập tức nhận ra sự hiện diện của Đoạn Ngọc, nhóm võ giả đang vây công hai người Cơ Tử Nguyệt có một người mở miệng quát. Tất cả bọn hắn đều thấy được tu vi của Đoạn Ngọc chỉ là Luân Hải cảnh tầng một mà thôi, kiêng kị đã rất nhanh chuyển biến thành khinh thường.

Di chỉ của Tà Minh tông này hạn chế tu vi của tất cả võ giả đi vào xuống dưới Động Thiên cảnh nhưng không có nghĩa là ai có tu vi dưới Động Thiên cảnh cũng có thể đi vào, các thế lực cường đại phái võ giả đi vào có tu vi thấp nhất cũng là Luân Hải cảnh hậu kỳ, một cái Luân Hải cảnh tầng một lại dám đi vào nơi này mà còn đi một mình thì tất nhiên là tán tu, không thuộc thế lực lớn.

Kẻ như vậy trong mắt những võ giả thuộc thế lực lớn không khác gì pháo hôi dò đường, có thể đi đến nơi này toàn là nhờ vào may mắn.

“Đi ngang qua!”. Đoạn Ngọc liếc nhìn sang cười vô hại thản nhiên nói. Trong lúc đó dĩ nhiên là vẫn hướng về phía thạch bích bước đến.

“Không muốn chết thì lập tức cút đi!”. Vị võ giả cầm đại đao đang kiềm chế lại Cơ Tử Nguyệt nhíu mày quát, sau đó dĩ nhiên là đánh mắt với vị võ giả tu vi Luân Hải cảnh tầng tám, ra hiệu cho người này đi đến chặn lại Đoạn Ngọc.

“Tiểu tử, ngươi bây giờ rời đi còn có một chút cơ hội”. Vị Luân Hải cảnh tầng tám kia gật đầu đáp ứng, sau đó lập tức lao nhanh về phía Đoạn Ngọc lạnh giọng nói.

“Bảo vật không phải là người gặp người có phần sao?”. Đoạn Ngọc biểu hiện như thường đạm mạc hỏi. Nếu như đồ vật tại đây là của người khác thì hắn còn muốn suy nghĩ một chút để thuận lợi thu lấy, thế nhưng thạch bích này vốn thuộc về Tà Minh tông đã hủy diệt, đơn giản chính là vật vô chủ, người nào cũng đều có khả năng đạt được.

“Người gặp có phần nhưng cũng phải nhìn xem ngươi có mạng để hưởng hay không”. Luân Hải cảnh tầng tám kia cười lạnh nói, vừa lao về phía Đoạn Ngọc đã vung kiếm chém đến, kiếm quang hiện ra không tầm thường, hiển nhiên là người này không phải kẻ yếu.

Kiếm quang trực chỉ về phía cổ họng của Đoạn Ngọc để hắn hiểu được người kia thực là động sát tâm, điều này nhưng lại trùng hợp với ý nghĩ của Đoạn Ngọc, hắn động thủ cũng không phải là vô duyên vô cớ.


“Là ngươi chủ động đưa đến, không thể trách được ta!”. Đoạn Ngọc khẽ cười nói, cốt thương huy động một chiêu đại thành Tật Lôi thương pháp lập tức đánh ra. Vừa rồi đánh một trận với Vương Hạo để hắn cảm thấy biệt khuất vô cùng, vừa vặn đem vị võ giả Luân Hải cảnh tầng tám này ra giải tỏa.

“Canh”. “Hự!”. Thương ảnh trùng điệp đánh vỡ kiếm quang, song phương kiếm thương va chạm vang lên tiếng chói tai, Đoạn Ngọc biểu hiện như thường nhưng vị Luân Hải cảnh tầng tám đánh về phía hắn kia thì lại không được thoải mái như vậy, phản lực cường đại thông qua chiến kiếm trùng kích vào thể nội khiến y không nhịn được mà lạnh rên một tiếng đau đớn, thế công không chỉ bị phá mà còn bị đẩy lui.

“Ngươi... ẩn giấu tu vi?”. Vị Luân Hải cảnh tầng tám kia kinh hãi xen lẫn giận dữ gầm lên. Y là Luân Hải cảnh tầng tám, Đoạn Ngọc biểu hiện ra chỉ có Luân Hải cảnh tầng một mà thôi, chênh lệch tu vi lớn như vậy Đoạn Ngọc cho dù là thiên kiêu thì cũng không thể đơn giản đánh lui y như vậy, kết quả mà y nghĩ đến đầu tiên chính là Đoạn Ngọc ẩn giấu vi, giả heo ăn thịt hổ.

Biến hóa đột ngột như vậy cũng khiến đám võ giả đang vây công hai người Cơ Tử Nguyệt và hai người bọn họ kinh ngạc.

“Ngươi không cần phải biết nhiều như vậy”. Đoạn Ngọc lười giải thích nhìn hướng vị Luân Hải cảnh tầng tám kia lạnh nhạt nói, đối phương đã muốn giết hắn thì vô luận là vì lý do gì hắn cũng phải đáp lễ mới được. Trên người hắn ngân quang thoáng hiện thì sát chiêu cũng lập tức phát ra.

“Nhất Lôi Phá!”. Cốt thương lay động, sáu đạo thương ảnh gần như cùng lúc trùng điệp đâm về phía yết hầu của vị Luân Hải cảnh tầng tám kia.

“Phốc!”. Người sau vừa mới ổn định thân hình xong thì cảm nhận được nguy hiểm chí mạng, trong lúc nhất thời y cơ hồ là không kịp phản ứng, chỉ có thể đem chiến kiếm bộc phát dị quang nâng lên nhằm chặn lại cốt thương. Thế nhưng y cuối cùng vẫn là chậm một bước, Đoạn Ngọc một thương này vừa nhanh vừa chuẩn đã trực tiếp phá vỡ yết hầu của y.

“...”. Người này trợn trừng mắt tràn ngập vẻ sợ hãi cùng không cam lòng, cho đến khi sinh mệnh hoàn toàn dập tắt y cũng không nghĩ ra vì sao Đoạn Ngọc cùng y chênh lệch lại lớn như vậy.

“Phịch!”. Đoạn Ngọc đem cốt thương rút ra khỏi yếu hầu của vị Luân Hải cảnh tầng tám kia thì người sau thân hình lập tức mềm nhũn ngã xuống đất. Biến cố như vậy lập tức gây nên đám võ giả bên kia bao quát cả Cơ Tử Nguyệt giật mình.


Luận tu vi thì Luân Hải cảnh tầng tám trong chuyến đi vào di tích này đã không thấp, võ giả khác cho dù là những võ giả có tu vi vốn có vượt xa Luân Hải cảnh bị áp chế tu vi xuống Luân Hải cảnh đỉnh phong muốn đánh chết một vị Luân Hải cảnh tầng tám trong di chỉ này cũng không phải dễ dàng, gần như một kích miểu sát giống như Đoạn Ngọc thì chỉ có một chút võ giả chiến lực vượt xa đồng giai mới làm được.

Tỉ như Cơ Tử Nguyệt!

“Các hạ, chúng ta là Đế tộc Phương gia, ngươi giết người của chúng ta là muốn cùng Phương gia đối địch?”. Võ giả cầm đại đao đang vây công Cơ Tử Nguyệt cao giọng quát.

“Các hạ, không cần sợ bọn hắn, giúp chúng ta đối phó với bọn hắn thì khi ra khỏi di chỉ này Tinh Thần môn ta có thể đảm bảo ngươi! Một cái Phương gia chúng ta còn chưa để vào mắt”. Lão ẩu đi cùng Cơ Tử Nguyệt cũng gần như cùng lúc mở miệng.

Hiển nhiên là Đoạn Ngọc thể hiện ra thực lực cường đại đã khiến song phương kiêng kị, bên kia Phương gia không muốn trong lúc này gây thêm phiền phức, bên phía Cơ Tử Nguyệt thì muốn mượn lực. Đoạn Ngọc đối với việc này lại không để ý, lúc này hắn không có thời gian dây dưa ở đây quá lâu.

“Các ngươi ân oán không liên quan đến ta, ta chỉ muốn vật này”. Đoạn Ngọc chỉ về phía thạch bích nói, trong lúc nói cũng đã cất bước đi đến.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play