Đoạn Ngọc đi vào hậu viện Thánh Nguyên cung, nơi này so với Ngọc Nguyên cung lớn hơn nhiều lắm, chỉ là hậu viện diện tích đã gần như gấp đôi Ngọc Nguyên cung. Hậu viện có một hồ nước lớn, bên trong trồng xuống một chút tử liên tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, Đoạn Ngọc nhìn đến thì có chút kinh ngạc.
Tử liên kia theo như Đan Khí truyền thừa mà Lăng Vũ truyền cho Đoạn Ngọc thì chính là một loại Tứ giai linh dược gọi là Bách Niên Tử Liên, chỉ có khi sống đủ một trăm năm thì loại linh dược này mới sinh hoa kết liên tử, giá trị phi phàm. Nó đồng thời cũng là chủ dược của hai loại đan dược phân biệt là Tứ giai đan dược Ngộ Ý đan và Ngũ giai đan dược Bạo Thần đan.
Trong hồ nước này Bách Niên Tử Liên không chỉ có một cây mà đều đã chuyển sang màu tím sẫm cho thấy nó đã sống qua trăm năm, mỗi ba năm sẽ lại một lần sinh hoa kết liên tử, là bảo vật không ngừng sinh tài phú.
“Thật đúng là xa xỉ, Tứ giai linh dược bị đem thành vật trang trí rồi...”. Đoạn Ngọc âm thầm cười lắc đầu nói. Bách Niên Tử Liên đối với cá nhân Đoạn Ngọc hắn mà nói thì đã là đồ vật rất có giá trị, thế nhưng đem so với toàn bộ Đoạn gia nội tình thì đúng thực là không phải quá quý giá, được trồng trong hồ nước này tất nhiên là sẽ thu lấy liên tử nhưng mục đích chủ yếu vẫn là làm đẹp cho nơi này.
Ngoài Bách Nhiên Tử Liên ra thì trong hồ dĩ nhiên là còn nuôi mấy loại Yêu ngư đẹp mặt, không biết là có thủ đoạn gì mà mấy con Yêu ngư này không dám rời khỏi hồ nước.
Đoạn Ngọc đi đến tiểu đình được xây dựng bên cạnh hồ nước, có cung nữ rất nhanh mang trà đến rồi cáo lui, Đoạn Ngọc ngồi xuống uống trà ngắm cảnh, xem như thư thái.
Sau nửa canh giờ, Đoạn Ngọc ánh mắt hơi động liếc nhìn hướng chính cung, Đoạn Thế Mục thân ảnh rất nhanh đã xuất hiện, đồng thời cũng đang đi về phía hồ nước nhỏ này. Để Đoạn Ngọc hơi chút ngoài ý muốn đó là Đoạn Thế Mục đi đến đây không phải chỉ có một người, đi phía sau y còn có một người khác.
Người này thân hình cao hơn, so với Đoạn Thế Mục thế mà không hề thua kém. Mặc dù là đi ở phía sau Đoạn Thế Mục nửa bước nhưng trên người vẫn hiện ra vẻ uy nghiêm, hai mắt sáng rõ có thần, hiển nhiên là một người bất phàm.
“Chấn Vũ Vương gia?”. Đoạn Ngọc rất nhanh đã nhận ra người kia thân phận, nội tâm có chút kinh ngạc.
Chấn Vũ Vương gia chính là phụ thân của Lý Minh Thiền, Lý Chấn Vũ. Người này võ vị là Chân Võ Hầu được cả Võ đạo thế giới công nhận.
Lý Chấn Vũ thường ngày trấn thủ biên cương, hôm nay dĩ nhiên là xuất hiện ở Đế đô, lúc này càng là đi vào Thánh Nguyên cung hậu viện, Đoạn Ngọc nhìn đến liền cảm thấy chuyện không đơn giản. Hẳn là có liên quan đến việc Lý Minh Thiền bị Thiên Thất mang trở về Đế đô cùng với Từ Đạt và đám người Thiên Vận thương đội.
Đang lúc Đoạn Ngọc suy nghĩ thì Đoạn Thế Mục và Lý Chấn Vũ đã đi đến chỗ đình viện, lẫn nhau giống như là đang trao đổi gì đó, khá là vui vẻ.
“Phụ Hoàng!”. Đoạn Ngọc lập tức hướng Đoạn Thế Mục khom người hành lễ, sau đó mưới hướng sang Lý Chấn Vũ cúi chào. “Tham kiến Chấn Vũ Vương gia!”.
“Ngọc nhi, sau hôm nay ngươi nên gọi hắn là Chân Võ Vương!”. Đoạn Thế Mục cười cười phất tay cho Đoạn Ngọc đứng lên nói.
“Chân Võ Vương?”. Đoạn Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hướng Lý Chấn Vũ, đây là đang nói người sau đã đạt đến Phong Vương cảnh? Theo như hắn được biết thì Lý Chấn Vũ là huynh đệ kết nghĩa với Đoạn Thế Mục, tuổi tác so với Đoạn Thế Mục còn nhỏ hơn vài tuổi, tu vi dĩ nhiên là đã đạt đến Phong Vương cảnh?
Thiên phú như vậy quả thực là rất cao, tại Tiên môn, Tà tông cũng có thể đánh ra một phen uy danh. Người như vậy vì sao lại cam nguyện ở lại trong Thánh Nguyên Đế quốc mà không đi vào Tiên môn, Tà tông phát triển?
“Nghĩa huynh chê cười, chỉ là vừa đạt đến Phong Vương cảnh mà thôi, so với ngươi vẫn là kém xa”. Lý Chấn Vũ cười lắc đầu. Ánh mắt nhìn lại Đoạn Ngọc gật đầu tán thưởng. “Không sai, Ngọc nhi thật đúng là có phong thái của nghĩa huynh lúc trước!”.
“Chân Võ Vương quá khen!”. Đoạn Ngọc không dám thất lễ lập tức cúi đầu nói.
“Được rồi, đều là người một nhà, ngồi xuống đi!”. Đoạn Thế Mục vẫy tay ra hiệu nói, bản thân thì đã chủ động đi đến chỗ ngồi xuống.
“Cung kính không bằng tuân mệnh!”. Lý Chấn Vũ cười cười đi đến ngồi xuống. Về phần Đoạn Ngọc thì không dám thất lễ, suy nghĩ chốc lát thì quyết định đứng ở sau lưng Đoạn Thế Mục.
“Nghĩa huynh, ngươi hôm nay như vậy cường ngạnh ép xuống đám quan thần kia e là sẽ có không ít kẻ bất mãn”. Vừa ngồi xuống Lý Chấn Vũ đã cười mang theo thâm ý nói.
“Một đám hề nhảy nhót mà thôi, không đáng để ta bận tâm”. Đoạn Thế Mục cười nhạt lãnh đạm nói. “Cảnh nội Thánh Nguyên Đế quốc ta có thể để bọn hắn làm càn nhưng hoàng cung chính là lãnh địa riêng của Đoạn gia ta, ta muốn làm gì còn chưa đến phiên bọn hắn lên tiếng”.
“Những kẻ duỗi tay quá dài đều không thoát khỏi kết cục bị chặt tay!”. Đoạn Thế Mục hai mắt khẽ híp lại lành lạnh nói.
Đoạn Ngọc nghe được hai người nói chuyện thì đại khái đoán được là có liên quan đến hắn, nội tâm cũng là cười lạnh, hắn mới là vào ở Ngọc Nguyên cung mà thôi, nếu là đứng ra cạnh tranh vị trí Thái tử thì sẽ có bao nhiêu kẻ lên tiếng phản đối đây?
Xem ra là hai vị Hoàng huynh của hắn đã chiếm được tất cả quan thần chia ra ủng hộ, không có mấy người cho đến lúc này còn chưa làm ra lựa chọn.
“Bọn hắn vẫn là chưa biết ai mới là chủ nhân thật sự của Thánh Nguyên Đế quốc mà thôi, Nghĩa huynh không cần giận dữ”. Lý Chấn Vũ cũng là cười nhạt nói. Thoáng chút dừng lại thì biểu tình hơi có ngưng trọng. “Nói đến thì lần này Yêu tộc thật đúng là điên cuồng, Thánh Nguyên Đế quốc ta chết mất không ít người”.
“Chuyện này ta cũng đã tận lực, Đoạn gia ta vì chuyện lần này cũng lộ ra không ít nội tình”. Đoạn Thế Mục khẽ thở dài, ánh mắt lại hiện lên vẻ sắc bén. “Thế nhưng cũng vì lần điên cuồng này của Yêu tộc mà ta đã có thể bắt được rất nhiều Yêu Nhân đang ẩn tàng trong Thánh Nguyên Đế quốc, mượn vào bọn hắn có thể lần ra manh mối của lượng lớn Yêu Nhân lẫn vào Nhân tộc thế giới, xem như đại thanh tẩy một lần”.
“Nghĩa huynh, ngươi định đứng ra?”. Lý Chấn Vũ ánh mắt hơi đổi hỏi.
“Với thực lực của ta thì cho dù là chủ động đứng ra cũng có mấy người hô ứng?”. Đoạn Thế Mục mỉm cười hỏi ngược lại, sau đó cũng không đợi Lý Chấn Vũ trả lời thì đã tự đáp. “Chuyện này để cho đám Tiên môn, Tà tông cường giả đi làm đi”.
“Ta có thể quét sạch Yêu Nhân trong cảnh nội Thánh Nguyên Đế quốc đã là tận lực rồi, Yêu Nhân thế lực cắm rễ trong Nhân tộc thế giới có rất nhiều năm, đã thâm căn cố đế, muốn nhổ cỏ tận gốc thì chỉ có Tiên môn, Tà tông mới có thể làm được”.
“Được rồi, không nói những này”. Đoạn Thế Mục chợt phủi phủi tay, nhìn sang Lý Chấn Vũ hỏi. “Nghĩa đệ lần này vào Đế đô chắc không phải là vì chuyện của Yêu tộc chứ?”.
“Đích thật là còn có chuyện khác”. Lý Chấn Vũ khẽ gật đầu. “Thiền nhi mấy ngày trước đi cùng Thiên Vận thương đội xuất phát từ Đế đô trở về, lúc đi qua Thiên Lang sơn mạch đã lẫn vào trong Yêu tộc kế hoạch mà mất tích, cùng với Thiền nhi mất tích còn có Thiên Vận thương đội đám người”.
“Ta thông qua linh hồn đăng biết được Thiền nhi vẫn còn sống, lần này đến Đế đô là muốn nhờ Nghĩa huynh phát động nhân thủ tìm kiếm”. Nói đến đây thì hướng Đoạn Thế Mục chắp tay.
Đoạn Ngọc nghe được nguyên nhân Lý Chấn Vũ chủ động đến Đế đô thì thầm hô quả nhiên. Đồng thời nội tâm cũng có chút cổ quái, Lý Chấn Vũ lại đi nhờ chính người chủ sự sau màn việc mất tích của Lý Minh Thiền tìm kiếm Lý Minh Thiền, này thực sự là vi diệu.
“Nếu vì chuyện này thì không cần phiền phức, ta biết Thiền nhi ở đâu”. Đoạn Thế Mục thế mà không hề có ý giấu giếm mà trực tiếp nói. Sau đó thì cười cười ý vị thâm trường hỏi Lý Chấn Vũ. “Nghĩa đệ hẳn là đã có suy đoán nên mới trực tiếp đến tìm ta đúng không?”.
“Quả nhiên”. Lý Chấn Vũ khẽ gật đầu. “Tại Thánh Nguyên Đế quốc này có thể khiến cho một nhóm người vô thanh vô tức biến mất mà không phải giế.t chết thì chỉ có duy nhất một nhà làm được”.
“Thiền nhi bây giờ thế nào?”. Lý Chấn Vũ ánh mắt chợt hiện lên từng tia sắc bén chi ý nhìn thẳng Đoạn Thế Mục hỏi. Một cỗ uy thế vô hình mà cường đại lập tức từ trên người y sinh ra ép ra xung quanh.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v