Ánh nắng mặt trời chói chang rọi vào mặt, nàng gian nan mở mắt, trừng mắt rồi lại tiếp tục trừng mắt nhìn.
‘Từ khi nào trần nhà ố vàng của mình lại trở thành gỗ tử đàn tốt nhất với hoành điêu tinh tế như thế kia?’
‘Đây chắc hẳn là giá giường thời Thanh đi’ Hạ Thanh lấy con mắt 4 năm làm việc trong cửa hàng đồ cổ ra phán đoán.
‘Cái gì!!! Giá giường thời Thanh ư???’ Đến đây Hạ Thanh hoàn toàn thanh
tỉnh, nàng bật dậy vội vàng nhìn bốn phía, bàn trang điểm gỗ chạm khắc
tinh xảo, vài cái thùng tử đàn ở phía góc, còn một cái tủ cũng bằng tử
đàn quý… Nơi này, tuyệt đối không phải nhà nàng cũng chẳng phải cửa hàng đồ cổ nàng đang làm việc!!!! Rốt cuộc đây là nơi nào??
Hạ Thanh
lập tức nhảy dựng lên, chạy đến bên bàn trang điểm cầm lấy gương đồng
đặt trên bàn trang điểm. Tuy rằng mơ hồ nhưng Hạ Thanh vẫn nhìn ra, đây
tuyệt đối không phải là gường mặt của nàng, một gương mặt xa lạ nhưng
đẹp mắt và trẻ tuổi.
Nàng chắc hẳn đã xuyên qua rồi!
Hạ Thanh rốt cuộc phát huy kinh nghiệm nhiều năm xem tiểu thuyết của mình rút ra kết luận.
Vì cái gì nàng lại xuyên qua a~~~ Nàng sống chết cố gắng học lên đại học
là dễ dàng lắm sao, nàng lấy được chức tư pháp kiểm chứng đồ cổ, để đèn
suốt đêm học thi nhân viên công vụ quốc gia là chuyện dễ dàng chắc????
Cuộc sống tốt đẹp của nàng cứ như vậy mà biến thành mây bay sao? Thật là tức chết nàng mà! Hung hăng gõ mạnh bàn trang điểm, làm bàn tay đau
thấu xương rồi xưng đỏ một mảng.
Thân thể này thật vô dụng, Hạ
Thanh xem thường, nhớ năm đó nàng tự mình thay ga, sửa đèn điện, chuyển
đồ đạc, đụng chạm còn không phải thường gặp sao, nào có bao giờ thấy cảm giác này.
‘A… a!’ Một tiếng thét chói tai từ phía sau vang lên, dọa hạ Thanh nhảy dựng, miễn cưỡng mới bình ổn lại tâm tình đem gương
mặt chuyển sang trạng thái không biểu cảm quay đầu lại, đập vào mắt nàng là một nha hoàn mặt mang đầy nước mắt đứng ở cửa phòng.
Đây, hiện tại là cái tình huống gì???
Hạ Thanh còn chưa kịp phản ừng thì nha hoàn kia đã vọt lên cẩn trọng cầm lấy cánh tay sưng đỏ của nàng vừa khóc vừa nói:
‘Như thế này phải làm sao bây giờ? Tiểu thư thân kiều quý giá, thế nào
lại tự nhiên lại sưng đỏ lên. Đều tại Kim Tỏa không tốt, Kim Tỏa vô dụng mới để tiểu thư bị thương nặng như vậy, nếu phu nhân biết chắc hẳn sẽ
bệnh càng thêm bệnh mất!’
Hạ Thanh đứng yên một chỗ, không rên
lên tiếng nào, nhìn không chớp mắt vào nha hoàn kia, trong lòng không
ngừng châm chọc, chỉ một điểm sưng đỏ nho nhỏ chỉ cần thổi một chút là
tốt rồi, cần gì phải làm quá lên như thế, đúng là một nha hoàn dông dài! Bất quá tốt xấu gì thì từ trong miệng nàng Hạ Thanh cũng biết được hai
thông tin hữu ích, đây là nha hoàn bên người của nàng, gọi là Kim Tỏa và mẫu thân của thân thể này đang bị bệnh.
‘Cha ta, à không phụ thân ta đâu?’ Hạ Thanh theo bản năng hỏi.
Lúc này, Kim Tỏa đang cẩn thận bôi thuốc cao cho nàng, nghe được Hạ Thanh
hỏi xong, nước mắt lại lã chã nhìn Hạ Thanh. Hạ Thanh thề trong ánh mắt
nàng chính là sự thương hại, loại ánh mắt này nàng tuyệt đối sẽ không
nhìn sai. Nhớ ngày ấy lúc nàng vừa lấy được giấy trúng tuyển đại học,
cha mẹ đã vô cùng cao hứng về nhà chúc mừng nàng, nhưng không may trên
đường họ đã gặp tai nạn xe cộ liên hoàn mà tử vong tại chỗ. Mùa hè năm
ấy biến thành một hồi ác mộng đối với nàng, cũng chính mùa hè năm ấy
nàng đã nhìn đến chán ngán loại ánh mắt thương hại này. Xem ra thân thế
nàng xuyên qua cũng không tốt lắm, liền một nha hoàn cũng thương hại Hạ
Thanh nàng.
Trong lúc Hạ Thanh đăm chiêu suy nghĩ, ở bên Kim Tỏa cũng không ngừng suy xét
‘ Tiểu thư hôm nay lại hỏi về phụ thân nàng, nhất định lại thương tâm một đêm, bây giờ phải làm thế nào cho tốt đây? Nói cho phu nhân, phu nhân
chắc hẳn sẽ thương tâm theo, nói cho quản gia, quản gia nhất định sẽ
trách nàng; an ủi tiểu thư, với miệng nàng căn bản là an ủi không được’
Kim Tỏa nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc linh quang chợt lóe, nói:
‘ Tiểu thư phu nhân hiện tại nhất định đã tỉnh rồi, người chắc rất muốn gặp tiểu thư’ - Nàng thấy xưa nay hễ có chuyện gì liên quan đến phu
nhân, tiểu thư liền không nhớ phụ thân nữa.
Hạ Thanh vừa nghe Kim Tỏa nói xong liền nghĩ ‘Một phu nhân hậu viện cơ trí ở cổ đại là nhân
vật nào, từ xương đến thịt đều lộ ra khôn khéo, vậy mà nàng đến tên thân thể này còn chưa biết nếu, chắc hẳn nếu đến gặp vị phu nhân kia thì chỉ cần vừa đứng thôi cũng lộ ra dấu vết mất. Lấy trình độ mê tín của cổ
nhân mà nói thì không chừng nàng còn bị coi là yêu quái rồi mang đi
thiêu sống mất.
Không được! Phải nghĩ ra biện pháp nào đó thôi,
tuy rằng xuyên qua không phải do nàng mong muốn, nhưng chết nhanh như
vậy lại càng không phải là mong muốn của nàng, tốt xấu gì bây giờ nàng
cũng trở nên xinh đẹp và trẻ tuổi như vậy, nàng nhất định sẽ trân trọng
cơ hội này. Chính là, phải làm sao bây giờ đây? Hạ Thanh gấp đến độ đổ
mồ hôi lạnh.
Kim Tỏa vừa bôi xong thuốc tốt đang loay hoay cất lọ dược, nhìn thấy Hạ Thanh đổ mồ hôi lạnh càng lo lắng, vội hỏi:
‘Tiểu thư, tiểu thư bị làm sao vậy, hay là đi thỉnh lang trung đi’
Đúng rồi, Kim Tỏa!
Hạ Thanh lăng lăng nhìn Kim Tỏa ngẫm nghĩ,
‘nha hoàn này có chút hồ đồ, hẳn chắc không thể đoán ra chút gì đi, chỉ cầu mong trời đất thần phật phù hộ Hạ Thanh nàng không bị phát hiện,
nếu mà suy nghĩ một cách kỹ càng mà nói thì Kim Tỏa là một hạ nhân nàng
có nghi ngờ gì thì cũng không làm được gì cả, mình không cần phải quá lo lắng.'
’- “Kim Tỏa, ta muốn nói với ngươi một việc”
Hạ Thanh nghĩ nghĩ, hơi hoảng loạn nói ra.
- “Tiểu thư, người nói đi, Kim Tỏa nhất định nghe”
Kim Tỏa lập tức mắt phát tinh quang hướng về phía Hạ Thanh đáp lời, nàng thấy thế mà lạnh cả sống lưng.
Hạ Thanh sắp xếp lại từ ngữ, mới làm bộ mạnh mẽ tự trấn định bản thân lên tiếng:
- “Kim Tỏa, sáng nay ta … Sáng nay, ta có cảm giác như vừa mới tỉnh lại… cái
gì cũng không biết, không nhớ, đến bản thân mình là ai, họ là gì ta cũng không biết nữa!”
Nói đoạn nàng lấy tay che mặt lại cúi đầu xuống giả bộ thương tâm, rồi lén lút he hé ngón tay quan sát biểu tình của Kim Tỏa.
Kim Tỏa nghe xong đầu tiên là mờ mịt, sau đó lại dường như quá sợ hãi, nước mắt lại không kìm được mà không ngừng rơi xuống, các ngón tay bện lại
một chỗ, miệng thều thào tự nói, dáng vẻ vô cùng hoảng loạn. Một hồi lâu nàng mới bình tĩnh lại, dè dặt hỏi:
- “Ta đang êm đẹp như vậy cần gì phải bịa chuyện như vậy cơ chứ ?”
Cùng với cảm giác mờ mịt khi đến cổ đại xa lạ, Hạ Thanh hung hăng tự nhéo
người mình, chút nước mắt chảy ra làm tăng tính chân thật lời nàng nói.
- “Tiểu thư, Kim Tỏa sai lầm rồi, Kim Tỏa không nên hoài nghi tiểu thư”
Kim Tỏa luống cuống tay chân giải thích, lập tức vội chạy ra bên ngoài
- “Kim Tỏa lập tức nói cho phu nhân thỉnh lang trung đến chữa bệnh cho tiểu thư”
Hạ Thanh nghe thấy thế liền khẩn trương, vôi vã đem nàng gọi lại, chậm rãi giải thích với nha hoàn Kim Tỏa đang bất an:
- “Kim Tỏa, ngươi cũng biết đấy, nương ta hiện đang bị bệnh, ta cũng không
muốn nàng bận lòng lo lắng cho ta mà tổn hại sức khỏe”
Hạ Thanh nói xong nước mắt cũng chảy xuống dưới, biết bao thương tâm.
Kim Tỏa sửng sốt vội cầm lấy khăn tay giúp Hạ Thanh lau lệ, một hồi lâu sau hai người mới bình tĩnh lại, việc thỉnh lang trung tự nhiên không được
đề cập tới nữa.
Hạ Thanh âm thầm vừa ý gật đầu hả hê trong lòng,
lại ngay lập tức cười khổ cảm tạ cuộc sống độc lập sau khi cả cha và mẹ
qua đời đã luyện thành một thân thủ đoạn đối nhân xử thế hoàn hảo như
vậy.
“Chuyện kia ... nếu đi gặp phu nhân thì phải làm sao bây
giờ tiểu thư?” Kim Tỏa hoàn toàn không có chủ ý, mơ màng hỏi, “ Phu nhân có thể hay không phát hiện ra?”
“Ngươi là nha hoàn bên người của ta, chuyện của ta ngươi đều biết, bây giờ ngươi đem tất cả những gì
người biết nói lại cho ta đến nơi đến chốn, ta có thể từ từ nhớ lại được mà.”
Hạ Thanh đem chủ ý học hỏi từ các nữ xuyên không khác nói ra.
Kim Tỏa nhãn tình sáng lên, vẻ mặt sùng bái hướng về Hạ Thanh:
“Đúng rồi! Không hổ là tiểu thư nhà ta, Kim Tỏa từ khi được phu nhân cứu về
liền cùng tiểu thư ở một chỗ, tất cả chuyện của tiểu thư Kim Tỏa đều
biết”
Hạ Thanh nghe Kim Tỏa nói mấy lời vô nghĩa có chút không
kiên nhẫn nhưng nàng vẫn cực lực nhẫn nại, cuối cùng sau một hồi cảm
khái Kim tỏa mới vào đề chính. Cũng may Kim Tỏa nhận thức được buổi sáng mỗi ngày tiểu thư của mình đều phải đi gặp phu nhân nên tận lực đem tất cả những gì cần biết nói ra một cách ngắn gọn nhất. Sau một nén nhang
rốt cuộc Kim Tỏa cũng cho Hạ Thanh biết hầu hết những thông tin cần
biết.
Nghe xong toàn bộ lời Kim Tỏa tự thuật, Hạ Thanh hoàn toàn
ngây dại, sấm giữa trời quan cũng không đủ để hình dung nàng bị đả kích
như thế nào.
Nơi này là Tế Nam ven Hồ Đại Minh!
Nơi này là Hạ phủ!
Chủ nhân nơi này kêu là Hạ Vũ Hà!!!
Nguyên chủ nhân thân thể này chính là Hạ Tử Vi!!!
A… a…!!!! Nếu nàng hoàn toàn không rõ thì thực xin lỗi đài truyền hình năm nào cũng phát đi phát lại Hoàn Châu Cách Cách a… Nàng … Nàng Cư nhiên
xuyên qua thành thánh mẫu tiểu bạch Hạ Tử Vi!!!!
Lão thiên gia,
ngài đem một đạo thiên lôi đến đánh nàng đi, nếu đã xuyên không thì cho
nàng xuyên về Tam Quốc loạn thế cũng được, dù gì cũng có cơ hội thấy
Quách gia, thấy Gia Cát Lượng, thấy Chu Du.
Tất thảy đều tốt hơn
khi có một tài nữ mẫu thân chỉ biết đến tình yêu, một phụ thân hoàng
thượng thâm trầm khó chiều, một bạn tốt suốt ngày gặp rắc rối, một bạn
trai thâm tình làm người ta nổi hết cả da gà, một mẹ kế không ngừng hãm
hại, cùng một nãi nãi luôn kén chọn, so sánh!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT