Trầm Mặc Như nhìn điện thoại, nói: “Quên mất xin số của thằng nhóc này rồi.”
Bây giờ, Ninh Vũ Phi đang trở về lớp học, trên đường đi đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, Ninh Vũ Phi trực tiếp dập máy, bởi vì người gọi đến là Chu Hân Tĩnh.
Để tránh bị quấy rầy, Ninh Vũ Phi trực tiếp tắt nguồn.
Chủ Hân Tĩnh ở trong biệt thự lại gọi tiếp một cuộc nữa, nhưng đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh thông báo đã tắt máy.
“Hừ, khốn kiếp, nghĩ rằng tắt máy thì sẽ không sao chắc, xem anh có thể chống đỡ được đến lúc nào.”
Lúc này, Chu Hân Tĩnh vô cùng dương dương tự đắc, bởi vì người chịu ảnh hưởng lớn nhất trong chuyện này chính là Ninh Vũ Phi, còn mình chỉ là một cô gái, lại có rất nhiều người theo đuổi, căn bản không hề sợ.
Tít tít tít!
Cửa phòng mở ra, Chu Chính Nam đi đến, sốt ruột hỏi: “Hân Tĩnh à, chuyện ba bảo con đến tìm Ninh Vũ Phi rốt cuộc như thế nào rồi? Nếu không nhận được sự tha thứ, công ty sắp không trụ nổi nữa rồi…”
“Ba, ba cứ yên tâm, bây giờ chúng ta căn bản không cần phải cầu xin Ninh Vũ Pho mà vẫn có thể khiến anh ta phải nghe theo lời bản tiểu thư đây, mấy ngày nữa bắt anh ta làm trâu làm ngựa cho chúng ta cũng được.” Chu Hân Tĩnh đắc ý nói.
Chu Chính Nam cau mày nói: “Con đã làm cái gì? Ninh Vũ Phi cũng không phải thằng nhãi thôn quê nghèo túng, con có thể dùng mưu kế nhỏ không chế cậu ta được sao?”
“Ba, ba cứ yên tâm đi, lần này kế hoạch của con không có vấn đề gì hết, đến lúc thành công, ba phải mua cho con một chiếc lamborghini đấy.”
“Hy vọng con có thể thành công.”
“Không thành vấn đề!”
Chờ Chu Chính Nam đi ra, Chu Hân Tĩnh nhanh chóng tháo trang sức xuống, tự quay một đoạn video kể khổ, lại bảo người bạn làm hacker phát tán đoạn video lên diễn đàn trường học giúp mình.
Rất nhanh, người ở phía bên kia lập tức lại sôi trào lên.
Ninh Vũ Phi đang ăn cơm, Trần Thành Hạo đang lướt website, cậu ta nhìn thấy video vừa được đăng tải.
“Á đù, tiểu Phi, cậu xem?”
“Ừ!”
Ninh Vũ Phi nhận lấy điện thoai di dộng, sau đó click vào video, trên màn hình là Chu Hân Tĩnh đang kể khổ, bộ dạng ấy giông như đã chịu ấm ức cực lớn.
Quay video nói mình và Ninh Vũ Phi có hôn ước, còn có một đứa con, mong rằng Ninh Vũ Phi có thể có trách nhiệm đối với con, v.v,…
Cái này muốn đáng thương bao nhiêu, có bấy nhiêu đáng thương.
Nhìn thấy đoạn video này, Ninh Vũ Phi giận dữ đứng lên, Chu Hân Tĩnh này càng ngày càng quá đáng.
“Tiểu Phi, chuyện này nếu cứ bỏ mặc như này sẽ xảy ra chuyện, vẫn nên nghĩ cách giải quyết thì tốt hơn.” Trần Thành Hạo nói.
Bởi vì…anh hùng bàn phím bây giờ thật lợi hại, đã có rất nhiều người vì chịu không nổi công kích của cư dân mạng mà tự sát, thật sự không thể phớt lờ được nữa.
Ninh Vũ Phi trả điện thoại di động cho Trần Thành Hạo, nói: “Ừ, ăn cơm xong, tớ sẽ nghĩ cách giải quyết.”
“Được!”
Lúc buổi chiều, Giang Vị Noãn đến tìm Ninh Vũ Phi, nói: “Tiểu Phi, chuyện mấy ngày hôm nay tôi biết cả rồi.”
“Biết thì biết thôi.”
“Mặc dù chúng tôi tin anh, nhưng Chu Hân Tĩnh này cứ vu khống anh, sự việc sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.” Giang Vị Noãn lo lắng nói.
Ninh Vũ Phi dừng bước lại, nói: “Ài, tôi cũng muốn giải quyết, tôi tính báo cảnh sát, chỉ có cảnh sát đứng ra mới có thể trả lại trong sạch cho tôi.”
“Hay lắm, tôi đi cùng anh đến cục cảnh sát báo án.”
“Tôi không phải muốn đi luôn bây giờ.”
Lúc này, một chiếc Mercedes Benz chậm rãi đi đến, một giọng nói vang lên: “Tiểu Phi, có cần chị đưa em về nhà không? Tiện thể nói với em chút việc.”
Giang Vị Noãn nhận ra người trong xe, nói: “Hiệu trưởng Trầm, chào cô ạ.”
“Chào em, em là bạn gái của Tiểu Phi sao?” Trầm Mặc Như cười hỏi.
“Không phải không phải ạ.” Giang Vị Noãn đỏ mặt đứng lên, vẻ mặt hốt hoảng nói: “Tiểu Phi, hiệu trưởng Trầm tìm cậu có việc, vậy cậu cứu đi trước đi.”
“Vậy được, mai gặp lại.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT