Lúc này, có hai người đàn ông nhìn thấy một màn này bất lực quay lại, bấm một dãy số: "Anh Hổ, cái tên Chu Đống này bị cảnh sát bắt ở sân bay rồi, chúng em không thể can thiệp được."
"Các cậu không thể xuống tay trước được sao?" Lý Lục Hổ nói.
"Thật sự không có cách nào cả, bởi vì cảnh sát cũng đi theo."
"Được rồi, trở về trước đi."
Lý Lục Hổ muốn giúp Ninh Vũ Phi, nhưng lại bị cảnh sát đi trước một bước bắt Chu Đống đi mất.
Chỉ đành phải gọi cho Ninh Vũ Phi, nói cho cậu ấy biết chuyện này.
Bởi vì cảnh sát đã bắt Chu Đống đi, điều này chứng minh Lưu Lập Quốc phía bên kia đã báo cảnh sát.
Tiếp theo chính là nhìn xem cảnh sát sẽ xử lý như thế nào.
Ninh Vũ Phi đi vào biệt thự.
Lúc này, ở trong một căn phòng khác. Nguỵ Phong mặc áo ba lỗ, từ phần cổ trở lên đều bá bột.
Hôm nay tỉnh dậy, liền phát hiện bản thân nằm trong đống rác, chính là nhân viên vệ sinh đã lay hắn ta tỉnh.
Nếu để cho đồng đội của mình biết mình bị mục tiêu đánh cho ngất xỉu ở trong thùng rác, vậy sau này làm gì còn mặt mũi lăn lộn trong thế giới ngầm được nữa chứ.
Trước tiên là đi đến bệnh viện, nắn lại khớp hàm đã bị trật, sau đó sẽ nghĩ cách xả cục tức này.
Nguỵ Phong rút điện thoại ra, gọi cho một số điện thoại, nói: "Chuyện này tôi muốn thêm tiền, mười lăm tỷ."
"Sao cơ? Anh Vũ, chuyện này không hay đâu, chỉ là bảo anh xử lý một thằng học sinh thôi mà."
"Cmn bớt nói nhảm đi, cái tên này không phải chỉ dùng thân thủ là có thể giải quyết được, tôi cần dùng súng, nhanh lên." Nguỵ Phong quát lên.
“Vậy đơn này anh cũng khỏi cần phải nhận nữa, để tôi tìm người khác.”
Nghe thấy vậy, Ngụy Phong trực tiếp nổi giận dứng bật dậy: “Cái mạng chó của Ninh Vũ Phi, tôi muốn, tiền tôi cũng muốn, nếu không thì anh nhất định sẽ chết trước Ninh Vũ Phi đấy.”
Người ở đầu dây bên kia đương nhiên sợ hết hồn, nói: “Vậy được rồi, để tôi bàn lại với ông chủ đã, xem có thể đưa thêm tiền được hay không.”
“Nhanh lên!”
“Vâng vâng vâng!”
Ngụy Phong ném di động sang một bên, sau đó một mình đi vào trong phòng vệ sinh, đạp nắp ngăn chứa nước của bồn cầu phía trên ra.
Từ bên trong lấy ra một tấm vải, bên trong rõ ràng bọc một cây súng lục và đạn.
“Ninh Vũ Phi phải không, lần sua gặp lại, mày sẽ phải quỳ xuống xin tao.”
….
ngôn tình hayHôm sau.
Ninh Vũ Phi vẫn đến lớp như mọi khi.
Bởi vì chuyện chơi bóng rổ lần trước nên quan hệ với các bạn trong lớp đã có một bước phát triển mới.
Thậm chí, một số bạn học nữ sau khi biết sách của Ninh Vũ phi bị người ta cố ý xé rách còn đặc biệt giúp Ninh Vũ Phi tìm mau lại đủ sách vở.
“Tiểu Phi, được đấy, cậu bây giờ là nam thần của lớp rồi đấy!” Trần Thành Hạo cười nói.
Ninh Vũ Phi tức giận nói: “Là bạn của tôi, cậu đừng hùa theo họ.”
“Nhất định nhất định.”
Cả lớp ngoại trừ Lưu Hà Đình đang nằm viện ra, cũng chỉ còn mỗi Cao Tử Tuấn.
Tên này từ khi vào lớp cho đến bây giờ, ánh mắt vẫn rất xấu xa, lúc này, hận không thể ăn tươi nuốt sống Ninh Vũ Phi.
“Bạn học Ninh, hôm nay tớ muốn ngồi cùng cậu, có thể chứ?”
Người nói chuyện là Diêu Dư, chuyện lần trước đều là công lao của cô ấy, có được chiến thắng ngày hôm nay, không thể bỏ qua công lao của cô ấy được.
Ninh Vũ Phi nói: “Nếu cậu vẫn nhìn thấy được bảng đen thì ngồi xuống đi, tớ sao cũng được.”
“Này, Diêu Dư, có phải cậu thích Ninh Vũ Phi không thế?” Trần Thành Hạo áp mặt xuống mặt bàn hỏi.
“Tớ chỉ muốn làm bạn với Ninh Vũ Phi thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.” Diêu Dư liếc Trần Thành Hạo một cái.