“Ông chủ Hàn? Có phải chính là người đã hối lộ tổ trọng tài và còn đe dọa Đại học Long Diệu từ bỏ trận đấu không?” Ninh Vũ Phi mỉm cười hỏi.
Nữ trợ lý nhếch miệng nói: “Có thể cậu có chút hiểu lầm với ông chủ, đây vốn không phải là chủ ý của ông ấy, tôi cũng không thể thay mặt ông ấy nói quá nhiều.”
“Được rồi, vậy hãy nói cô tìm tôi có chuyện gì, hình như tôi và cô không gì để nói với nhau.”
“Xin mời, chúng ta hãy đến một nơi yên tĩnh và trò chuyện, tôi đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc.” Nữ trợ lý nói.
“Được thôi.”
Ninh Vũ Phi đồng ý rồi, dù sao là đối phương muốn nói chuyện và đãi khách, mình ăn cơm thì cũng phải giữ thể diện cho người ta chứ.
Vì vậy Ninh Vũ Phi lên xe, nữ thư ký đưa anh đến trước một khách sạn, lịch sự mời Ninh Vũ Phi đi vào ngồi xuống, sau đó lại gọi người phục vụ lần lượt đưa các món ăn cao lương mỹ vị ra.
Vài phút sau, trên bàn đã bày đầy đủ các món sơn hào hải vị, chỉ riêng một món thôi cũng đã lên tới hàng trăm hàng triệu đồng, vừa nhìn thấy liền khiến người ta có cảm giác rất là ngon miệng.
“Vừa đúng lúc bây giờ là giờ ăn trưa, mời, chúng ta sẽ nói chuyện sau bữa ăn.” Nữ trợ lý nói.
“Không thành vấn đề!”
Ninh Vũ Phi cũng không khách sáo, liền ăn uống thả cửa luôn, thực sự không khách sáo chút nào.
Nhìn thấy Ninh Vũ Phi ăn ngon lành như vậy, nữ trợ lý càng chắc chắn rằng thân phận của Ninh Vũ Phi rất đơn giản, chính là một cậu bé nhà quê tương đối xuất chúng dễ bị điều khiển mà thôi.
Đã là con nhà quê, vậy thì sao có thể nhìn thấy những món sơn hào hải vị như vậy, ăn ngon như vậy cũng đủ lý giải được tất cả.
“Người anh em, năm nay mới đến thành phố đúng không?” Nữ trợ lý hỏi.
“Đúng vậy, chuyện này không cần thiết phải hỏi tôi nữa chứ, thông tin của tôi chắc đã bị các cô đào bới hết rồi.” Ninh Vũ Phi vừa nhai thức ăn vừa nói.
“Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, thấy ngon thì cứ ăn thêm đi, nếu không đủ thì tôi sẽ kêu thêm nữa.”
Sau nửa giờ, Ninh Vũ Phi đã ăn no say, khóe miệng ngậm theo một cây tăm, một chân giẫm lên ghế đẩu, ợ lên hỏi: “Tôi ăn no rồi, nói đi, cụ thể là có chuyện gì?”
“Là như vậy, ông chủ Hàn của chúng tôi thấy cậu là một nhân tài hiếm có với kỹ năng chơi bóng siêu phàm, cho nên muốn mời cậu gia nhập đội bóng rổ.” Nữ trợ lý nói.
Ninh Vũ Phi vừa xỉa răng vừa không đếm xỉa tới nói: “Nhưng tôi cảm thấy bây giờ khá tốt, không hề có ý định tham gia các đội bóng khác.”
“Tiền hoa hồng của chúng tôi bên đây rất nhiều đấy, so với thực lực của cậu có thể nhận được hàng tỷ đồng tiền hoa hồng mỗi tháng, giá tiền này đã cao gấp mấy lần mức hoa hồng trung bình của các trận đấu bóng cấp độ này.”
“Đây thực sự rất hấp dẫn, nhưng tôi vẫn phải suy nghĩ về nó.” Ninh Vũ Phi sờ sờ cằm.
“Người anh em, đây còn phải suy nghĩ cái gì nữa, một tháng cậu có thể dễ dàng có được hàng tỷ đồng, đây là số tiền mà các bạn học của cậu hơn mười năm cũng chưa chắc kiếm được, ở quê với tiền lương này cậu có thể ngang ngược mà đi.” Nữ trợ lý múc thêm chén canh gà.
“Hay là thôi đi, thực ra tôi không thích chơi bóng rổ.”
“Làm sao có thể chứ, đại học Long Diệu e rằng sẽ thua nếu không có cậu.” Nữ trợ lý mỉm cười, nhưng trong lòng đã không thích rồi.
Một đứa con trai nhà quê nghèo nàn nói nhảm nhiều như vậy, nếu không phải mệnh lệnh của ông chủ Hàn, cô ta đã không dành nhiều lời nói nhảm như vậy với một người nhà quê này.
Ninh Vũ Phi sờ sờ mũi, cười nói: “Các người thực sự hiểu lầm rồi, tôi thực sự không thích chơi bóng rổ, cái đó cũng chỉ là tùy tiện chơi thôi, không cần bận tâm vấn đề đó.”
Ngoài việc dẫn dắt Đại học Long Diệu giành được vị trí đầu tiên của miền Nam, Ninh Vũ Phi đã thể hiện toàn năng trong trận đấu cuối cùng và giành được MVP của cả trận, đây gần như là lần đầu tiên ở miền Nam, vẫn chưa có thành viên đội bóng nào có thể đạt được trình độ trở thành MVP.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT