Lâm Hải trực tiếp gầm lên: “Minh Nhiên, Minh Nhiên...”
“Anh, cứu em...” Giọng nói của Lâm Minh Nhiên truyền đến.
Sau đó lại có một giọng nói khác: “Lâm Hải, mày biết ông đây là ai không? Lần trước mày đánh anh em tao, tối nay nhất định sẽ để mày phải trả giá.”
“Ninh Cương, mày mẹ có có chuyện gì thì nhắm vào tao, dám đụng vào một sợi lông của em gái tao, ông đây nhất định sẽ băm mày.”
“Ha ha ha, vậy thì phải xem mày có thể kịp thời tìm được vị trí của em gái mày không, đến muộn thì lời cho anh em tao rồi.”
Tút tút tút.
Nói xong, đối phương trực tiếp cúp điện thoại.
“Anh biết vị trí không?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Không biết, tên chó chết Trần Ninh Cương này lần trước bị tôi đánh một trận vậy mà còn dám báo thù em gái tôi.”
“Bây giờ không phải là lúc nói những cái này, hai người có máy tính không? Tôi tra vị trí di động của Minh Nhiên một chút.”
Nếu không biết vị trí, vậy chỉ có thể tra vị trí trước, bị người ta bắt cóc không phải là chuyện đơn giản.
Lâm Hải nhanh chóng đi vào trong phòng lấy máy tính xách tay ra hỏi: “Cái này có được không?”
“Được.”
Ninh Vũ Phi bật máy tính, sau khi sử dụng dữ liệu của mình để lên mạng thì bắt đầu định vị tung tích, nhưng máy tính vận hành quá cũ rồi, hoàn toàn không hề phản ứng với chương trình mã hóa của Ninh Vũ Phi làm ra.
“Đợi một chút, sắp xong rồi.”
Sau khi mở chương trình, Ninh Vũ Phi khóa chặt vị trí của Lâm Minh Nhiên, cuối cùng cố định ở một khu nhà cũ.
Lâm Hải nhìn một cái rồi nói: “Nơi này là một nhà kho cũ bên cạnh chợ rau cách đây một kilomet, tôi biết.”
“Đi, mau đi cứu người.”
“Ừ.”
Hai người lập tức ra ngoài, chạy nhanh đến chỗ Lâm Hải nói.
Bởi vì chạy hết sức, chưa đến mười phút đã đến nơi, Lâm Hải đạp tung cửa xông vào, tức giận nói: “Súc sinh, thả em gái tao ra.”
Trong nhà kho Lâm Minh Nhiên đang bị hai tên lưu manh giữ lấy, dẫn đầu là một người đàn ông cường tráng trọc đầu mặc áo ba lỗ.
Những người này đều là bọn côn đồ, rất khó xử lý sạch sẽ.
Người đàn ông cường tráng đầu trọc chính là Trần Ninh Cương mà Lâm Hải nói, là một tên côn đồ ở gần đây, chuyên thu phí bảo kê.
Bởi vì Lâm Hải bị đánh gãy chân, cho nên muốn đến bắt nạt, kết quả hai ngày trước khi muốn đi bắt nạt, Lâm Hải đánh mấy người này một trận, trong đó có một người là Trần Ninh Cương.
“Ha, mày đến rất nhanh đấy, mày đến muộn thêm chút nữa, cơ thể của em gái mày không thể giữ được đâu.” Trần Ninh Cương cười nói.
Lâm Minh Nhiên cố gắng giãy dụa, hét lên: “Anh, mau báo cảnh sát, trong tay bọn họ có dao.”
“Đừng sợ, chỉ là mấy tên côn đồ nhãi nhép mà thôi.”
Lâm Hải đã từng bò từ trong mưa bom bão đạn ra, còn sợ mấy tên côn đồ cầm dao sao?
Hơn nữa Ninh Vũ Phi đã muốn ra tay rồi, tìm cơ hội cứu Lâm Minh Nhiên trước đã, rồi sẽ thu dọn bọn côn đồ này.
“Mẹ nó, giải ngũ rồi mà còn ghê gớm như vậy, tối nay ông đây sẽ đánh gãy chân mày. Lên.” Trần Ninh Cương giữ lấy Lâm Minh Nhiên, để đàn em của mình lên.
Năm tên nhóc cầm ống thép và dao núi lao tới, ai cũng đều hung tợn.
Nhưng đối mặt với bọn họ chính là vua đánh nhau, hai tay Lâm Hải nắm chặt lại xông lên, đánh bay một tên côn đồ và cả ống thép.
Bốp.
Khi Lâm Hải làm bộ đội đặc chẳng, đã từng luyện qua khí công, kỹ năng rèn luyện thể chất cơ bản này là bắt buộc.
Cảnh tượng bỗng trở lên hỗn loạn, năm tên côn đồ xịt máu mũi, răng cửa bay ra.
Trần Ninh Cương nuốt nước bọt, vội vàng lấy dao găm ra kề cổ Lâm Minh Nhiên, uy hiếp: “Lâm Hải, mày dám động thử xem, bây giờ tao sẽ rạch một nhát lên mặt em gái mày.”
“Này.”
Lúc này một người vỗ vai Trần Ninh Cương, anh ta vô thức quay người lại, một nắm đấm màu đen không ngừng phóng to.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT