Lát nữa trực tiếp đến quầy lấy là được rồi.

Thật ra một chai rượu cũng không nhiều như vậy, bởi vì mua trong khách sạn, còn vì lý do mua về nhà uống, cho nên giá cả đắt hơn một chút.

Mua một lượt sáu tỷ, trong lòng Tạ Khả Di đang rỉ máu, số tiền mà cô ta có thể tùy ý tiêu là có hạn.

Nhưng để có thể xử lý được Ninh Vũ Phi, cô ta cũng chỉ có thể cắn răng.

Ninh Vũ Phi xấu hổ nói: “Các người thật sự khách sáo mà.”

“Không sao chỉ cần anh Ninh vui là được, chút tiền này có là gì đâu chứ.” Trong lòng Tạ Khả Di muốn giết người.

Thấy Ninh Vũ Phi cũng ăn được mấy món rồi, Tạ Khả Di vội vàng rót rượu cho Ninh Vũ Phi, nói: “Anh Ninh uống một ly đi, đừng để bị nghẹn.”

“Được.”

Ninh Vũ Phi nhận lấy ly rượu chuẩn bị uống, nhưng lại nhíu mày kỳ lạ nói: “Rượu này...”

Thấy vậy, trong lòng Tạ Khả Di run lên, nghĩ không phải là thứ đổ vào bên trong bị phát hiện rồi chứ?

“Rượu này là rượu ngon, mùi thơm như vậy. Cô không uống một ly sao?” Ninh Vũ Phi hỏi.

Lời nói này khiến Tạ Khả Di yên tâm, còn cho rằng Ninh Vũ Phi phát hiện ra thứ mình đổ vào trong rượu nữa cơ.

Tạ Khả Di cười nói: “Được anh Ninh.”

“Ừ.”

Ninh Vũ Phi không đợi đối phương, trực tiếp uống cạn, mà Tạ Khả Di vì để không khiến Ninh Vũ Phi sinh nghe cũng tự mình uống một ly.

“Cậu Ninh, vẫn tốt chứ, nếu như ngon có thể uống tiếp.”

“Được được.”

Dù sao đều là miễn phí nên Ninh Vũ Phi tiếp tục ăn uống khiến khóe miệng của Tạ Khả Di ngồi bên cạnh giật giật. Đã từng thấy người ăn nhiều nhưng chưa từng thấy người nào có thể ăn nhiều như vậy.

Lượng ăn của ba bốn người vậy mà nhanh chóng bị Ninh Vũ Phi ăn sạch.

Ninh Vũ Phi không quan tâm, những thức ăn này đều được hấp thụ bởi các chức năng cơ thể mạnh mẽ của anh chuyển hóa thành năng lượng, đây chính là chỗ tốt của khí.

Bây giờ Lăng Bảo Châu đang luyện khí, nếu như một ngày nào đó lượng thức ăn của cô ấy tăng lên, vậy thì có nghĩa khí đã hình thành rồi.

“Anh Ninh, uống rượu.” Tạ Khả Di rót một ly rượu.

Ninh Vũ Phi uống mấy ly, ôm đầu nói: “Uống hơi nhiều rồi, thấy hơi choáng.”

“Choáng là đúng rồi. Anh Ninh à, uống rượu sao lại không choáng chứ, uống thêm một ly nữa đi.”

“Được.”

Lại một ly nữa xuống bụng, khóe miệng Tạ Khả Di khẽ nhếch lên, cơ thể bắt đầu dựa sát lại người Ninh Vũ Phi, còn dùng tay sờ cơ thể Ninh Vũ Phi.

Khi vừa sờ đến cơ ngực cô ta ngẩn ra, thật sự sờ được cơ ngực sao?

Cơ thể Ninh Vũ Phi gầy như vậy sao có thể có cơ bắp rắn chắc như này chứ?

Nhưng sự thật nói cho Tạ Khả Di biết, mình quả thật sờ được cơ bắp của Ninh Vũ Phi, sờ xuống dưới còn là cơ bụng tám múi rắn chắc.

Dần dần, Tạ Khả Di ngạc nhiên không hồi lại được, những người đàn ông mà cô ta gặp được làm sao có loại thân hình này chứ, đây thật sự chính là mơ tưởng của mỗi một người phụ nữ mà.

“Sao cô lại sờ mó lung tung vậy? Uống rượu.” Ninh Vũ Phi nói.

“Được được.”

Tạ Khả Di nhanh chóng rót rượu, trong lòng nghĩ đợi lát nữa mình nhất định phải thăm dò kết quả.

Hầu hạ nhiều người đàn ông như vậy, không phải là người bụng phệ, thì là người gầy gò, làm gì có loại hình cơ bắp như vậy chứ.

Ba mươi phút sau, Ninh Vũ Phi vẫn chưa ngã xuống, khiến Tạ Khả Di cảm thấy có phải mình hạ thuốc không đủ không, tại sao không có tác dụng gì vậy?

Ninh Vũ Phi không cảm thấy có tác dụng, nhưng Tạ Khả Di cảm thấy mình đã không được nữa rồi, khuôn mặt đỏ bừng nóng rực.

“Anh Ninh, tửu lượng của anh thật là tốt, có cần một chai nữa không?” Tạ Khả Di không tin Ninh Vũ Phi có thể không say.

“Được chứ.”

Không còn cách nào khác, Tạ Khả Di lại bảo trợ lý đưa một chai nữa vào, tiếp tục uống.

Lần này trực tiếp hạ lượng lớn thuốc, Tạ Khả Di mới chỉ uống một ly đã cảm thấy mơ hồ, bắt đầu cởi quần áo của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play