Ninh Vũ Phi kéo Đường Tố Nga ra sau vài bước, đối phương vội vàng muốn xông lên, những người đối diện đều bị Ninh Vũ Phi đạp xuống đất.

"Anh Vũ Phi cẩn thận."

"Ừm."

Đối mặt với mấy người này, Ninh Vũ Phi vừa giữ cuộc gọi vừa xử lý chúng.

Phó hiệu trưởng không ngờ Ninh Vũ Phi lại đánh đấm giỏi như vậy, ông ta uy hiếp thêm một lần nữa: "Thằng nhóc này, bỏ điện thoại xuống, nếu báo cảnh sát thì tôi sẽ không để cậu ra được khỏi cái phòng làm việc này đâu."

"Ông đang đe dọa tôi à?"

Ninh Vũ Phi cười nhẹ một tiếng, nói vào điện thoại: "Chị cảnh sát, chị nghe thấy chưa? Bọn tôi đang ở trung tâm dạy lái xe ở đại học thành phố, bọn họ muốn ra tay với học sinh chúng tôi."

"Hai người đừng hoảng sợ, chúng tôi đã cử cảnh sát nhân dân tới rồi, rất nhanh sẽ tới được vị trí của hai người thôi."

Ninh Vũ Phi còn mở chế độ loa ngoài của điện thoại ra để bọn họ nghe thấy tiếng cảnh sát truyền tới.

"Được, chúng tôi sẽ chờ ở đây." Ninh Vũ Phi nói.

Nhìn thấy có vài thầy giáo viên muốn rời đi, Ninh Vũ Phi cầm lấy cái ghế ném qua chặn ngay trước cửa, nói: "Trước khi cảnh sát tới, ngược lại tôi muốn xem xem là ai có khả năng ra được khỏi đây."

Đồng thời ở phòng làm việc này cũng có camera ghi lại toàn bộ những gì đã xảy ra trước đó.

Đoàn người phó hiệu trưởng có chút sợ sệt, tổ trưởng nhanh chóng nói lời cầu hòa: "Hai người bỏ đi bỏ đi. Tôi đại diện cho trung tâm dạy lái xe xin lỗi hai người. Không cần thiết phải quấy rầy tới cảnh sát đúng không? Từ bây giờ chỉ có mình tôi dạy cho hai người thôi, được không?"

"Sau đó thì sao? Sau khi chúng tôi rời khỏi đây, mấy người lại tiếp tục vòi vĩnh thuốc các học viên khác? Phải tới khách sạn ăn cơm? Không ngừng đòi hỏi học viên?" Ninh Vũ Phi hỏi.

"Nào có chuyện như vậy, nào có chuyện như vậy đâu."

"Đợi cảnh sát tới rồi nói tiếp."

Bởi vì bốn phía cửa sổ đều dùng thép không rỉ để hàn lại, chỉ có một cái cửa ra vào bị Ninh Vũ Phi chặn lại, bọn họ chỉ có thể khổ sở chờ cảnh sát tới.

Thêm cả trước đấy bọn họ đều bị Ninh Vũ Phi đạp vào chân, nên càng không dám gây sự với anh nữa.

Mấy phút sau thì cảnh sát tiến vào, trong đó có một cảnh sát nữ.

"Ai là người đã báo cảnh sát?"Người cảnh sát đi đầu hỏi.

"Tôi." Ninh Vũ Phi đi qua.

Mấy người đó nhìn thấy cảnh sát tới, bắt đầu từng người không còn bình tĩnh được nữa. Kể cả là không bị nhốt mấy ngày, thì bọn họ cũng xác định không thể trụ ở đây được nữa rồi.

Sau khi nói xong mọi việc, cảnh sát nữ một mình gọi Đường Tố Nga ra nói chuyện.

Người cảnh sát đầu tiên nhìn thấy camera phía trên, nói: "Trích video từ camera xuống xem xem."

"Đợi chút, tôi là phó hiệu trưởng ở đây, thật sự là vất vả cho mọi người rồi, còn phải để mọi người mất công chạy tới đây một chuyến. Đây chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa giáo viên và học viên thôi, không có gì hết." Phó hiệu trưởng cười ha hả nói.

"Ông đang cản trở chúng tôi thi hành công vụ sao?" Nam cảnh sát nét mặt lạnh lùng.

Lúc này tổ trưởng chạy ra nói: "Anh cảnh sát, camera này hỏng rồi, chúng tôi đang tìm người để sửa nó."

Nghe thấy câu này, Ninh Vũ Phi cười nói: "Vậy sao? Tôi đoán nếu như là tôi sai thì mấy người sẽ không do dự lấy ra để làm bằng chứng đúng không?"

"Các cậu tự trích video ra đi."

Nam cảnh sát để mấy người phía dưới đi lấy video trong camera, cả đám người phó hiệu trưởng không thể ngăn cản được.

Đại khái mười phút sau thì sự việc cũng đã rõ ràng cả rồi, chỉ là không hiểu tại sao lại dẫn đến sự xung đột này.

Qua một lúc sau thì cảnh sát nữ kia đi vào nói với đội trưởng của mình hai tiếng.

Nam cảnh sát là đội trưởng hỏi: "Trương Lộc đâu?"

"Nếu không mở cửa sổ để chạy ra thì chắc là đang ở bên trong." Ninh Vũ Phi chỉ vào trong phòng.

Hai người cảnh sát rất nhanh đã bắt thầy giáo viên Trương ra ngoài, nam cảnh sát hỏi: "Còn có người nào khác không?"

"Tôi vừa hỏi mấy học viên nữ khác, họ đều nói là tên Trương Lộc này."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play