“Ừm, vậy tôi đến bệnh viện xem tình trạng của bọn Trần Thành Hạo thế nào đây.”
“Vâng.”
Một lúc sau, Ninh Vũ Phi chậm rãi thong thả đi tới phòng huấn luyện của Tiêu Úc Tâm.
Bên trong đang tiến hành huận luyện theo trình tự, cho dù Tiêu Úc Tâm không thể vận động mạnh, nhưng vẫn có thể tùy ý đi lại, đang đốc thúc mọi người huấn huyện.
“Hội trưởng, Ninh Vũ Phi đến rồi.” Có người nhắc nhở.
Tiêu Úc Tâm nhìn thoáng qua Ninh Vũ Phi, sau đó nói: “Mọi người tiếp tục luyện tập.”
“Rõ.”
Tiếp đó, Tiêu Úc Tâm đi đến trước mặt Ninh Vũ Phi, nói: “Tối nay có rảnh không?”
“Có chuyện gì? Cậu nói trước đi rồi tôi sẽ quyết định xem có rảnh hay không.”
“Hôm nay ông tôi tổ chức tiệc mừng thọ, tôi hi vọng cậu cùng tôi tham gia.”
“Chuyện này à, khách mời là những ai?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Tiêu Úc Tâm nói: “Cũng không có ai, chỉ có mấy người bạn cũ của ông tôi thôi, nhà họ Giang và nhà họ Tư Đồ sẽ không tới.”
Bởi vì cô ấy cảm thấy nếu Ninh Vũ Phi nghĩ rằng nhà họ Giang và nhà họ Tư Đồ tới thì Ninh Vũ Phi sẽ không đi.
“Ừm, đến lúc đó cậu gọi điện cho tôi, tôi ra cổng đón cậu.”
Hai người nói xong, Ninh Vũ Phi ở trong phòng tập thể hình một lúc, trông thấy vài người tiến vào, mặc võ phục Taekwonndo.
“Bọn họ là người nước H, đến đây là để phá phách sao?”
“Xem dáng vẻ thì hình như là thật, nhất định là do người Nhật Bản thua rồi, mấy người nước H bọn họ cảm thấy mình rất mạnh.”
Một cậu con trai bước tới, nói: “Nơi này không phải là sân huấn luyện của các anh, mời đi chỗ khác.”
Không ngờ đối phương lại trực tiếp ra tay, người của Tiêu Úc Tâm cũng không phải hạng dễ bị bắt nạt, lập tức chống lại, nhưng đối phương là hai người cùng tấn công một lúc.
Hai đấm khó địch bốn tay, bị một cước của đối phương đạp cho lùi về sau.
“Các ngươi lấy nhiều địch ít sao?”
“Ha ha, gọi hội trưởng của các ngươi ra đây, Taekwondo của chúng ta muốn khiêu chiến võ thuật Đại Xuân của các người.” Người của đối phương hét lên.
Tiêu Úc Tâm đi qua, không vui nói: “Tôi chính là hội trưởng nơi này, anh là ai?”
“Tôi là Kim Hoàng Anh của câu lạc bộ Taekwondo, cô chính là hội trưởng sao? Vậy thì tốt, tôi muốn khiêu chiến với cô.” Kim Hoàng Anh kiêu ngạo nói.
“Hừ, chúng tôi không hiếu chiến như các anh, không có hứng thú.”
“Hội trưởng, đối phương kiêu ngạo như vậy, vừa đánh thắng được đám người Nhật Bản thì liền coi mình rất mạnh, chúng tôi đồng ý xuất chiến.”
Đối phương cười lạnh: “Còn cho rằng các ngươi rất lợi hại, thì ra lại nhát như vậy. Hay là các ngươi quá kém cỏi, sợ không đánh lại được chúng ta sao?”
“Đừng có phách lối, vài phút liền diệt được anh.”
“Vậy thì các ngươi cứ đến thử xem, ha ha.”
Đối phương rất khinh thường.
Tiêu Úc Tâm cũng không phải là một người không biết nóng nảy, đối phương ức hiếp người như thế, không đánh trả một chút thì thật sự khó mà phục chúng.
“Chúng tôi có thể nghênh chiến, nhưng phải dựa theo quy củ của chúng tôi, nếu đã là so tài, thì phải có điểm dừng.” Tiêu Úc Tâm nói.
“Không thành vấn đề.”
Đối phương cũng sẽ không phải người không theo thủ quy củ.
Tiêu Úc Tâm chọn ra ba người khá xuất sắc chuẩn bị nghênh chiến.
Cô ấy nhìn về phía Ninh Vũ Phi: “Có ý kiến gì không?”
“Không. Cậu sắp xếp là được, người của cậu tôi không quen thuộc.” Ninh Vũ Phi nhún vai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT