Tần Nguyên mở cửa ra nhìn thấy một đám cảnh sát vội vàng cài cúc áo của mình vào, đồng thời nói: "Sĩ quan cảnh sát, xin lỗi, tôi không biết là các người."
"Viện trưởng Tần, đây là lệnh khám xét, chúng tôi cần lục soát nhà của anh." Lăng Bảo Châu nói.
"Chuyện này...tôi có nhìn qua một chút được không?"
"Ừm!"
Tần Nguyên ra dáng vẻ vô tội, sau khi xem xong lệnh khám xét, còn cẩn thận hỏi: "Sĩ quan cảnh sát, tôi không làm chuyện gì tại sao lại muốn khám xét nhà của tôi vậy?"
"Điều này không cần anh quan tâm, lui qua một bên để chúng tôi tiến hành khám xét."
"Được thôi, nhưng xin các người nhẹ tay một chút, những đồ gia dụng của tôi này đều còn rất mới."
Lăng Bảo Châu không để ý đến Tần Nguyên, cái bộ mặt này đều là giả vờ, phất tay nói: "Lục soát cẩn thận một chút."
"Rõ!"
Một đội cảnh sát mang theo găng tay bắt đầu tiến hành kiểm tra từng góc, Tần Nguyên còn lấy lòng hỏi: "Sĩ quan cảnh sát, mời uống tách trà buổi sáng."
"Không cần đâu."
Lăng Bảo Châu từ chối sau đó nói: "Hai người các cậu đi xuống tầng hầm xem xem, có phát hiện ra cái gì không."
Khoảng chừng 5 phút sau, một người cảnh sát đi tới nói: "Đội trưởng Lăng chúng tôi phát hiện ra một tủ bí mật."
"Đi qua xem."
Lăng Bảo Châu đi tới tầng hầm nhìn mặt tường, sau đó hỏi Tần Nguyên: "Viện trưởng Tần, trong này đều là những thứ gì vậy?"
"Không có gì, chính là một bức tường." Tần Nguyên nói.
"Đội trưởng Lăng, bên trong này là rỗng ruột, chắc là giấu thứ gì đó." Nhân viên cảnh sát nói.
"Viện trưởng Tần không ngại chúng tôi phá ra xem một chút chứ?"
Tần Nguyên do dự một chút sau đó gật đầu.
"Phá ra."
Hai nhân viên cảnh sát lập tức ấy công cụ bắt đầu tháo dỡ, tường cũng không phải là xi măng mà là một hộp giấy bọc vào dán lại một vài thứ.
Sau khi phá dỡ ra bên trong là một tủ mật mã.
Lăng Bảo Châu nói: "Viện trưởng Tần, anh là tự mình mở ra hay là chúng tôi tìm nhân viên chuyên nghiệp đến ra tay?"
"Ôi, tôi tự mình mở ra thôi."
Tần Nguyên thở hài đi qua đó, nhập mật mã mở ra.
Vốn là tưởng rằng bên trong là chứng cứ phạm tội của Tần Nguyên, nhưng bên trong chỉ là một tấm thẻ ngân hàng mà thôi.
Đem lấy ra bỏ vào trong túi, Lăng Bảo Châu hỏi: "Viện trưởng Tần, tấm thẻ ngân hàng này xin nói qua một chút đi."
"Ôi, không giấu gì mấy vị cảnh sát, cũng không sợ các người cười chê, kỳ thực đây là nhà tôi gửi tiền sinh hoạt phí mỗi tháng, thực ra tôi trong sáng nhưng là một kẻ thất bại, đây đều là tiền mà nhà tôi cho tôi, các vị có thể tra, tôi chỉ là tiết kiệm cho tương lai có thể giúp đỡ những người khổ mà thôi."
Lăng Bảo Châu cũng không có nhiều lời để cho người của mình mau chóng điều tra một chút.
Sau khoảng 10 phút sau, cảnh sát quay lại nói: "Đội trưởng Lăng, tiền bên trong xác thực đều là chủ tịch Tần gửi đến 9 tỷ."
Nghe vậy, Lăng Bảo Châu giận tím mặt mày nói: "Rút quân!"
Nhìn thấy cảnh sát bọn họ đều đi rồi, Tần Nguyên lộ ra nụ cười khinh thường, đem thẻ ngân hàng cất vào, đóng két sắt lại nhàn nhã đi ra ngoài.
Biết được Lăng Bảo Châu lục soát không tìm ra bất cứ chứng cứ gì, cảnh sát trưởng Dương có chút nén giận, bảo Lăng Bảo Châu xác định rõ rồi kiểm tra lại.
Buổi trưa Ninh Vũ Phi cũng nhận được tin tức từ Lăng Bảo Châu, biết được chuyện trong két sắt không có bất kỳ chứng cứ phạm tội gì.
"Tôi hiểu rồi, chị Bảo Châu đợi tôi, chúng ta đi qua chỗ cảnh sát trưởng Dương gặp một chút."
"Được, tôi ở sở cảnh sát chờ cậu."
Ninh Vũ Phi đoán được, không chừng chuyện chính mình và Lăng Bảo Châu tối hôm qua lẻn vào trong bị Tần Nguyên phát hiện rồi.
Loại người như Tần Nguyên, sẽ dùng két sắt để cất giấu tấm thẻ ngân hàng 9 tỷ, chuyện này hoàn toàn không còn gì để nói, Lăng Bảo Châu bọn họ xuất phát từ thân phận và không có chứng cứ, hết cách nhưng mà Ninh Vũ Phi lại không nghĩ như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT