Ninh Vũ Phi bước ra từ phòng tắm, cười hỏi: “Chị Bảo Châu, ngủ trên giường của đàn ông có cảm thấy thoải mái không? ”
“Tại sao tôi lại ở trên giường của cậu chứ?”
“Hehe, còn không phải là vì đêm hôm qua tôi thấy chị ngủ trên sofa hay sao, vậy nên tôi mới đưa chị lên giường tôi trong khi chị đang ngủ, rồi tôi ra ghế sofa ngủ."
Nghe anh nói như vậy, Lăng Bảo Châu vẫn đưa tay chạm vào chỗ Ninh Vũ Phi vừa nằm, cả khuôn mặt cô ta đều đen lại, bởi vì trên giường vẫn còn hơi ấm.
Thấy có gì đó không ổn, Ninh Vũ Phi nhanh chóng chạy vào phòng tắm khóa cửa lại, nói: "Chị Bảo Châu, chị đừng hiểu lầm, tôi thật sự chỉ đặt chị lên giường ngủ thôi, tôi biết là chị chỉ coi tôi như một đứa em trai thôi. Mà việc ngủ chung giữa những người chị em không phải là điều bình thường hay sao?”
Ở trong phòng tắm, Ninh Vũ Phi nghe thấy tiếng cửa phòng bên ngoài bị đóng lại, cố nghe thêm cũng không hề nghe thấy giọng nói của Lăng Bảo Châu.
“Chị đi rồi à?”
Ninh Vũ Phi nhẹ nhàng mà mở cửa, nhưng khuôn mặt giận dữ của Lăng Bảo Châu đã lao đến, kéo Ninh Vũ Phi ra ngay lập tức.
“Ninh Vũ Phi, cậu chết với tôi, tôi không đánh chết cậu mới là lạ.”
Lăng Bảo Châu nắm lấy cổ áo rồi đè Ninh Vũ Phi ra mặt đất, lúc này Ninh Vũ Phi cảm thấy bất lực, tự hỏi liệu tâm tư của phụ nữ bây giờ rắc rối đến mức như vậy sao?
“Chị Bảo Châu, hỏng rồi, hỏng rồi.”
Ba người phụ nữ đứng bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền vô thức mở cửa đi vào, nhìn thấy hai người đang đánh nhau, Ninh Vũ Phi vẫn không ngừng gào thét.
“Chị Bảo Châu, chị đang làm gì vậy?” Giang Vị Noãn hỏi.
Lăng Bảo Châu nói: “Đừng lo lắng, Tố Nga, em đi làm bữa sáng cho mọi người đi, ở đây chị sẽ thu dọn."
Ba cô gái gật đầu, nhất định là Ninh Vũ Phi làm cái gì đó mới bị chị Bảo Châu dạy bảo như vậy.
“Vị Noãn, Tố Nga, Y Nhạn, cứu anh với” Ninh Vũ Phi hét lên một cách đáng thương.
ngôn tình hayĐường Tố Nga nói: “Anh Vũ Phi, ai bảo anh chọc giận chị Bảo Châu, anh bị như vậy là đáng mà.” Nói xong cô còn thè lưỡi trêu chọc Ninh Vũ Phi, rồi sau đó mới đóng của đi ra ngoài.
Lăng Bảo Châu đè lên người Ninh Vũ Phi, trực tiếp khóa cổ tay của anh lại, coi như khuất phục được Ninh Vũ Phi, nói: “Lần sau cậu còn dám làm như vậy không?”
“Phụ nữ...thật là vô lý, thật sự tôi chưa làm gì cả.”
“Cậu còn muốn cãi hay sao!”
Đúng lúc này, Ninh Vũ Phi cảm thấy điện thoại trong túi hình như đang vang lên, tay phải chạm vào điện thoại, vô tình đụng vào bụng dưới của Lăng Bảo Châu.
“Thằng khốn!” Lăng Bảo Châu còn tưởng là Ninh Vũ Phi muốn thừa nước đục thả câu với cô nên càng dùng thêm sức để khóa Ninh Vũ Phi lại.
“Không, không phải, tôi chỉ muốn lấy điện thoại di động của tôi ở túi quần sau thôi mà!”
Ninh Vũ Phi cuối cùng cũng lấy được điện thoại ra khỏi túi quần, mở tin nhắn lên trước mặt, bên trong chỉ có một hình ảnh và một địa chỉ.
Đó chỉ là hình ảnh một người đàn ông vô tư hút thuốc cùng với hình xăm rồng màu đen ở trên cánh tay trái.
“Hắc Tử?” Lăng Bảo Châu buông lỏng ra Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi đứng dậy, nói: “Chị Bảo Châu, chị còn nói gì nữa, đi thôi.”
“Tôi sẽ thông báo cho các thành viên trong đội ngay bây giờ.”
“Không cần, đừng khua chiêng múa trống như vậy, chỉ cần hai chúng ta đi là được rồi.” Ninh Vũ Phi nói.
“Được rồi, đi thôi.”