"Ôi...vậy hay là cậu đi vào nhà vệ sinh trước?"
"Tôi không cần." Tư Đồ Y Nhạn chui vào bên trong chăn, ngửi một cái, kinh ngạc hỏi: "Vũ Phi, cậu cái chăn này không phải là phơi ở ban công của Vị Noãn, làm sao lại có mùi thơm của phòng cậu ấy?"
"Đúng vậy, đúng vậy, tôi ở bên này chật rồi, liền mượn ban công của em ấy phơi một chút." Ninh Vũ Phi nói nghĩ thầm cái mũi này cũng quá thính đi.
Bởi vì lần trước cùng ngủ với Ninh Vũ Phi, Tư Đồ Y Nhạn không phải rất mất tự nhiên nói: "Vũ Phi, cậu cũng mau ngủ đi.".
Truyện Lịch Sử"Cậu ngủ trước đi."
Ninh Vũ Phi không biết làm sao chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh rửa tay rửa mặt tỉnh táo một chút, nghĩ cách, nếu không Giang Vị Noãn thực sự phải ở trong tủ quần áo qua đêm rồi.
Cốc cốc cốc!
Lúc này ngoài cửa truyền vào tiếng gõ cửa.
Ninh Vũ Phi nhanh chóng đi ra ngoài, Tư Đồ Y Nhạn cũng căng thẳng từ trên giường ngồi xuống.
"Xong rồi, xong rồi, chỉ có một tủ quần áo." Ninh Vũ Phi đã hết cách rồi.
Mau chóng nắm chặt tay cầm cửa, không được để người bên ngoài đi vào mở cửa, liền chuyển động tay nắm cửa lại phát hiện không động đậy.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Lăng Bảo Châu: "Ninh Vũ Phi, cậu ở trong đó không?"
"Chị Bảo Châu, tôi có, muộn như vậy rồi có việc gì vậy?" Ninh Vũ Phi cảm thấy có thể đuổi được Lăng Bảo Châu đi.
"Mở cửa!"
"Chị Bảo Châu, tôi ở đây có gì đẹp mà nhìn chứ, hơn nữa tôi cũng không mặc quần áo."
Lăng Bảo Châu không bỏ qua, trực giác của cảnh sát nói cho cô ta biết bên trong nhất định có vấn đề, nói: "Bớt lải nhải, tôi là một cảnh sát còn quan tâm đến việc cậu mặc quần áo hay không? Mở cửa."
"Ôi chao, tôi..."
Ninh Vũ Phu hiện tại cũng không biết phải làm sao, mà Tư Đồ Y Nhạn cũng là vô cùng sốt sắng, chạy qua tủ quần áo của Ninh Vũ Phi.
"Đừng..."
Thấy thế, Ninh Vũ Phi bị khiếp sợ, Giang Vị Noãn đang trốn ở bên trong.
Hiện tại muốn gọi lại nhưng đã muộn rồi, Tư Đồ Y Nhạn đã đi vào.
Trong tủ quần áo đen kịt, hai người nhìn nhau, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, vẫn là Giang Vị Noãn vội vàng đóng cửa tủ quần áo vào.
Ninh Vũ Phi cũng không có cách nào khuyên Lăng Bảo Châu đi, chỉ có thể là để cho vào, nói: "Chị Bảo Châu, làm gì vậy, tôi vừa mới thay quần."
"Đứng qua một bên." Lăng Bảo Châu ánh mắt nhìn chằm chằm từng góc trong phòng.
Ánh mắt nhạy cảm khiến cho trong lòng Ninh Vũ Phi bồn chồn, chỉ cần không phải kẻ ngu đều biết nếu như trong phòng có người, vậy thì nhất định ẩn ở trong tủ quần áo hoặc trong phòng vệ sinh.
Lăng Bảo Châu là cảnh sát, điểm này không thể không nghĩ được.
Bây giờ lo lắng không phải là lừa được Lăng Bảo Châu lừa đi ra ngoài, mà là nghĩ nên giải thích như thế nào mới tốt.
Đối phương sẽ nói mình là lưu manh hay không, đoán thử lừa đảo Giang Vị Noãn và Tư Đồ Y Nhạn làm chút gì.
"Chắc không đến nỗi chứ, mọi người đều là người trường thành, Lăng Bảo Châu chắc sẽ không quản nghiêm như vậy chứ." Ninh Vũ Phi trong lòng an ủi chính mình.
Lăng Bảo Châu đầu tiên là mở cửa phòng vệ sinh, sau đó từng bước từng bước đi tới rèm cửa sở và ban công kiểm tra một hồi.
"Ninh Vũ Phi, thành thật khai báo, cậu có phải làm việc gì không muốn cho người khác biết?"
"Không có, chị Bảo Châu chị quá nhạy cảm rồi, không sao, nhanh đi về ngủ đi." Ninh Vũ Phi nói.
Nhưng Lăng Bảo châu từng bước hướng đến tủ quần áo, khiến cho Ninh Vũ Phi trái tim nhỏ bị sợ sắp nhảy ra ngoài, mau chóng cười nói: "Chị Bảo Châu?"
"Làm gì?"
Lăng Bảo Châu quay người không hiểu, chỉ nhìn thấy Ninh Vũ Phi cởi quần lót của mình xuống.
"Cậu làm gì thế?" Lăng Bảo Châu mặt biến sắc.
"Không có gì, tôi chỉ thích cởi quần." Ninh Vũ Phi vô liêm sỉ nói.
"Cậu..." Nhìn thầy Ninh Vũ Phi thực sự muốn cởi quần ra, Lăng Bảo Châu tức giận giậm chân một cái nhanh chóng đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Lăng Bảo Châu sau khi đi rồi, Ninh Vũ Phi dán tai vào nghe động tĩnh bên ngoài, xác định Lăng Bảo Châu thực sự rời khỏi sau đó mới mở cửa tủ quần áo ra, nói: "Hai người có thể đi ra ngoài rồi."
Giang Vị Noãn và Tư Đồ Y Nhạn đi ra, nhìn thấy đối phương lúng túng không biết nói cái gì.