Đại học Nông nghiệp mặc dù cũng ghi được một số bàn thắng nhưng lại mắc quá nhiều sai lầm.

Tỉ số lập tức bị kéo lên khoảng cách 25 điểm, gần như không còn hy vọng trong những phút cuối cùng.

Huấn luyện viên của đối phương nhìn tỷ số, bất lực ngồi phịch xuống ghế.

Còn về việc các cầu thủ không còn động lực, dù có cố gắng đến đâu cũng không thể đuổi kịp nữa.

Trong vài giây cuối cùng, Chu Thịnh một phát ghi ba điểm liền, kết thúc trò chơi.

“Long Diệu...đã thắng, họ đã thắng.” Bình luận viên phấn khích nói.

"Từ giờ tôi chính là một fan hâm mộ của Long Diệu. Long Diệu đã đánh bại Đại học Nông nghiệp với 18 điểm. Chúng ta cùng chúc mừng họ nào."

Hai bình luận viên còn phấn khích hơn cả những người Long Diệu, cả hai đều hét đến khản cả cổ.

"Huấn luyện viên, chúng ta đã thắng!"

“Tốt lắm, tiếp tục tiến lên.” Huấn luyện viên Tằng nói.

Khi họ nhìn Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi đã biến mất.

Cùng lúc đó, hai người đã tới bên ngoài rồi, Ninh Vũ Phi nói: "Thành Hạo, biển xe lắp xong rồi, cậu có muốn đến lấy không?”

"Xe đến rồi? Thế còn chờ gì nữa, tối nay đi uống vài ly."

"Ok, cậu bảo với huấn luyện viên và mọi người câu."

"OK!"

Hai người bắt taxi đến Auto City đón xe, Lâm Minh Nhiên đã đợi sẵn ở cửa.

"Anh Phi, anh đến rồi."

“Em gái, xe đâu.” Trần Thành Hạo nhìn một lượt.

"Đây này!"

Lâm Minh Nhiên dẫn hai người đến bãi đậu xe, có treo những bông hoa lớn màu đỏ, và biển số xe đã được lắp.

Hai chiếc xe ngạo nghễ sóng đôi nhau, không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại được.

“Trên biển xe còn có cả tên nữa.” Trần Thành Hạo không nhịn được muốn đi lên lái xe.

"Bây giờ em giao chìa khóa cho hai anh, cùng với một số thông tin về việc mua xe, bảo hiểm, em đã mua bảo hiểm đầy đủ cho anh với mức giá thấp nhất, anh có thể xem qua."

“Còn giúp bọn anh mua cả bảo hiểm nữa, vậy có còn lãi không?” Ninh Vũ Phi hỏi.

"Không sao đâu. Em vẫn còn lương cơ bản và hoa hồng. Tháng này, em chắc chắn sẽ có 300 triệu. Em cũng đã từ chức rồi, không làm nữa.” Lâm Minh Nhiên nói.

Trần Thành Hạo nói: “Nghỉ việc cũng tốt, nếu không tìm được việc làm, em có thể đến quán lẩu của bố mẹ anh làm."

“Thành Hạo, có phải cậu muốn Diêu Dư đạp cậu xuống khỏi giường không đấy?"

Nghe Ninh Vũ Phi nói vậy, Trần Thành Hạo đột nhiên hoảng sợ, tự nhiên mình lại rủ một cô gái xinh đẹp về nhà, không gặp rắc rối mới là lạ.

"Không sao đâu, vẫn còn rất nhiều việc mà. Em có thể tìm công việc khác."

Lâm Minh Nhiên tiếp tục nói: "Hai anh nhìn xem xe có vấn đề gì không. Nếu không, sau này nó chính là xe của các anh rồi."

"Bọn anh đương nhiên là tin tưởng em rồi, yên tâm đi."

Trần Thành Hạo vội vàng lên xe khởi động, cười nói: "Ừ, tốt đấy, tốt đấy, Vũ Phi, chúng ta đi thôi?"

“Ừm...Tôi không có bằng lái xe.” Ninh Vũ Phi xấu hổ sờ sờ mũi.

Bây giờ Lâm Minh Nhiên cảm thấy Ninh Vũ Phi là một người giàu có, liền nói: "Nếu anh không phiền, em có thể lái xe về giúp anh."

"Thế cũng được, vừa hay anh có thể đưa em đến đó xem có công việc gì không."

"Thật sao? Việc nặng việc bẩn em đều có thể làm." Lâm Minh Nhiên vui vẻ nói.

Ninh Vũ Phi nói: "Không phải là công việc bẩn thỉu hay mệt mỏi gì cả, mà cũng khá tốt, ít nhất là nó an toàn hơn cho các cô gái như em làm báo cáo ở đó."

"Không có gì, đi xem xem."

Để Trần Thành Hạo về trước, Ninh Vũ Phi để Lâm Minh Nhiên lái xe đến gian hàng Tụ Tiên, mặc dù là ban ngày, nhưng bên trong vẫn có người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play