Sắc mặt Ninh Vũ Phi tối sầm lại, sau khi dám cố ý bắt mình dậy và tắm rửa xong thì không thể nào ngủ được nữa.
Người con gái ác độc, không ngủ được cũng không để cho người khác ngủ, lòng dạ thật nham hiểm.
Hôm nay Ninh Vũ Phi không ra ngoài cả một ngày, chỉ ở trong biệt thự nấu ăn hoặc là dạy trị một số bệnh vặt.
Thời gian một ngày cũng đã trôi qua rồi.
Vào thứ hai, Huấn luyện viên Tằng đã đến gặp Ninh Vũ Phi để nói về trận đấu ngày mai. Nhưng Ninh Vũ Phi lại không ngờ rằng nhanh như vậy mà đã đến trận đấu của Long Diệu rồi.
Buổi chiều Ninh Vũ Phi tham gia huấn luyện, cũng không có gì khó khăn, chỉ là luyện tập phối hợp với nhau mà thôi.
Khi Ninh Vũ Phi chuẩn bị đi tắm, anh quay người lại một cách đột ngột và đập một quả bóng rổ đang bay về phía mình.
"Somalia, cậu muốn làm gì?"
Vì chính Somalia là người đã ném bóng về phía Ninh Vũ Phi nên anh chàng này tâm địa có chút xấu xa.
“Ninh Vũ Phi, tôi đến đây là muốn cảnh cáo cậu, trận đấu ngày mai tốt hơn là cậu đừng nên xuất hiện nữa!” Somalia nói.
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi trực tiếp nở nụ cười: "Cậu chơi bóng, tôi không có ý kiến gì, hơn nữa tôi cũng không nói xấu gì với huấn luyện viên về cậu, tại sao cậu lại cứ nhắm vào tôi?"
"Nhắm vào cậu là đúng rồi, đội bóng rổ này chỉ có mình tôi làm đội trưởng, cậu vẫn nên là tự rời đi đi, không thì đừng trách tôi không khách khí."
"Cậu đang uy hiếp tôi sao?"
Ninh Vũ Phi nhìn về phía cửa, có hai tên da đen ngoại quốc trông giống nhau bước vào, đồng thời đóng cửa lại.
Nếu không thỏa hiệp được, Ninh Vũ Phi chỉ có thể liều mạng một trận ở đây rồi sau đó sẽ được đưa tới bệnh viện.
"Các cậu đây là đang muốn xử lý tôi sao?"
“Chỉ cần cậu nói với huấn luyện viên là sẽ rời khỏi đội bóng rổ một cách thành thật, thì chúng tôi sẽ không làm gì cậu cả.” Somalia nói.
"Vậy thì tôi phải xin lỗi rồi, tôi không thích sự thỏa hiệp, đặc biệt là những lời uy hiếp từ người khác."
Somalia ánh mắt lạnh lùng, ra hiệu cho anh bạn bên cạnh bước tới, chỉ cần đánh gãy một chân hoặc một tay của Ninh Vũ Phi là anh sẽ không thể tham gia trận đấu được nữa.
Đối mặt với hai người đàn ông da đen cũng là vận động viên, ánh mắt của Ninh Vũ Phi vô cùng bình tĩnh.
Người đàn ông da đen bên phải giơ một cú đấm lên, nhưng Ninh Vũ Phi đã tránh được anh ta khiến cho anh ta đấm phải chiếc tủ quần áo ở phía sau lưng.
Đồng thời, Ninh Vũ Phi cũng không né tránh một cách bị động và nhanh như chớp đã ra tay vào nách của đối phương.
Một lực vô cùng mạnh trong chớp mắt đã khiến cho cánh tay của tên da đen bị trật khớp.
"A..."
Một người đàn ông da đen khác lại đấm xuống, và Ninh Vũ Phi đã đáp lại bằng một cú đấm khác.
"A!"
Dám so nắm đấm với Ninh Vũ Phi thì đúng là đang tìm đến cái chết, đối phương đau đến nỗi cả cánh tay run lên bần bật, bước chân cứ liên tục lùi lại về phía sau.
Vừa rồi cứ như đấm phải một thanh sắt, ngược lại lại khiến cho bản thân bị thương rồi.
"Cậu chỉ có như vậy thôi sao, ngoài việc bắt nạt người khác thì cậu còn có thể làm gì nữa, đừng tưởng rằng du học sinh được tận hưởng chút đãi ngộ là muốn làm gì thì làm." Ninh Vũ Phi không vui.
Somalia cập chiếc ghế dài ở giữa lên và đập về phía Ninh Vũ Phi.
“Dừng lại!” Cánh cửa bị đạp ra, Huấn luyện viên Tằng nhanh chóng bước vào.
Huấn luyện viên Tằng nhìn thấy Somalia cùng hai đồng bọn lặng lẽ đi theo Ninh Vũ Phi vào phòng thay đồ, liền biết rằng có thể sẽ xảy ra chuyện không hay gì đó.
Chạy tới nhìn thấy cảnh này thì quả thật là như vậy rồi.
Nhưng Somalia đã không thể dừng lại được nữa, và chiếc ghế dài trong tay cậu ta sắp đổ lên đầu Ninh Vũ Phi rồi.
Ninh Vũ Phi vội bật dậy và đạp ra ngoài, trực tiếp đá gãy chiếc ghế đó, sau đó đã đá chân lên cổ Somalia.
Két....
Một người bình thường làm sao có thể chịu được cú đá của Ninh Vũ Phi được chứ, cả người Somalia ngã xuống đất, cậu ta ôm chặt lấy cổ mình và không ngừng la hét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT