Chẳng lẽ mình bị Tứ sư tỷ coi như gấu nhồi bông sao?

“Tiểu sư đệ, để yên cho sư tỷ ôm thêm một chút.”

Lâm Thanh Tiêu mang theo ý cười nói.

Ninh Vũ Phi vội vàng ngồi dậy: “Sư tỷ, hóa ra là chị giả vờ ngủ, em còn tưởng rằng chị ngủ thật cơ.”

“Chị dậy sớm, nhìn Sáu Út ngủ ngon như vậy, sư tỷ cũng thấy buồn ngủ theo, Sáu Út, vẫn còn sớm, ngủ với sư tỷ thêm một lúc nữa đi.”

Lâm Thanh Tiêu ngoắc ngoắc tay.

Điều đặc biệt là cô ấy còn mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, dáng vẻ kia cực kỳ quyến rũ.

Ninh Vũ Phi hấp tấp đứng dậy: “Đừng, bây giờ em sẽ đi nấu đồ ăn cho các vị sư tỷ ngay đây.”

“Không cần, các vị sư tỷ của em rất bận rộn, rời đi cả rồi.”

“Ơ... Sao đột nhiên lại rời đi, em còn chưa...”

“Được rồi được rồi, em phải thông cảm cho các vị sư tỷ của em, thân phận của các chị ấy vẫn còn đó, không thể nào ung dung được.”

Lâm Thanh Tiêu sờ đầu Ninh Vũ Phi, cười nói: “Ngoan, không phải là còn có Tứ sư tỷ chị đây sao, ba vị sư tỷ của em có thể, chị cũng có thể, không cần lo lắng.”

Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ nói: “Em không có ý đó, chỉ là các vị sư tỷ giúp em nhiều việc lớn như vậy, kết quả bộ dáng trông mệt mỏi như một bữa cơm cũng không được ăn tử tế.”

“Không cần lo lắng, sắp tới sư tỷ sẽ ở lại đây một thời gian, có gì em cứ tới đây chơi với sư tỷ.”

“Vậy hay là chuyển đến chỗ của em ở chung đi?”

“Không được rồi, sư tỷ là minh tinh, có cả đống chuyện rất phiền phức, rảnh rỗi thì em tới đây là được.”

Không ngờ mấy vị sư tỷ của mình đến cũng vội vã, đi cũng vội vã như thế, hoặc có lẽ không muốn nói ra mấy lời như kiểu chia tay cho nên mới rời đi mà không tạm biệt.

Ở lại biệt thự uống rượu ăn cơm với Tứ sư tỷ, khi Ninh Vũ Phi lái xe trở về biệt thự họ Giang cũng đã tám giờ.

Đúng lúc Lăng Bảo Châu, Giang Vị Noãn chuẩn bị ăn cơm.

“Vũ Phi, anh đã đi đâu vậy?”

Giang Vị Noãn cầm xẻng nấu ăn hỏi.

Ninh Vũ Phi trả lời: “Mấy vị sư tỷ của anh tới, cho nên ở cùng các chị ấy một đêm mà thôi, không có gì.”

“Anh nên gọi các sư tỷ của anh cùng tới đây, chúng em còn hẹn khi nào rảnh rỗi sẽ đi dạo phố cùng nhau đấy.”

“Các chị ấy rất bận rộn, không sao, mọi người còn chưa ăn cơm đâu, Vị Noãn, em nghỉ ngơi đi, anh vào giúp Tố Nga.”

Lúc ăn cơm, Giang Vị Noãn hỏi: “Vũ Phi, anh thực sự tham gia đội bóng rổ à?”

“Sao mấy em lại biết?”

Ninh Vũ Phi không hiểu nổi, chuyện này anh còn chưa thông báo với ai cả cơ mà.

“Anh không ở trường học thì đương nhiên là không biết, hiện tại đội bóng rổ đã làm áp phích xong rồi, trong đó có ghi tên anh đấy, nhưng bởi vì không có hình của anh cho nên họ chỉ đành gượng gạo làm thành một nhân vật bí ẩn.”

Lúc này, Tư Đồ Y Nhạn lấy tấm áp phích ra cho Ninh Vũ Phi xem: “Xem này!”

Ninh Vũ Phi nhìn một chút, đúng là áp phích giới thiệu chủ lực của đội bóng, anh đứng ở vị trí sau cùng, thành một cái bóng đen, chỉ viết ba chữ Ninh Vũ Phi.

Bởi vì anh không đi chụp hình nên không có hình để in vào áp phích.

“Có đúng vậy không, Vũ Phi?”

Tư Đồ Y Nhạn hỏi.

“Coi như là vậy đi, nhưng anh cảm thấy chưa chắc anh có thể ra sân, bởi vì đôi lúc anh không đảm bảo sẽ có thời gian rảnh rỗi, chỉ có thể chơi dự bị gì đó.”

Nghe thấy Ninh Vũ Phi khẳng định có tham gia đội bóng rổ, hai cô gái nhìn nhau cười một tiếng.

Ninh Vũ Phi kinh ngạc: “Hai người hỏi cái này để làm gì vậy?”

“Chỉ là hỏi thử thôi, đến khi đó sẽ tới cổ vũ tinh thần cho anh.”

“Ồ ồ!”

Đường Tố Nga gắp cho Ninh Vũ Phi một miếng thịt: “Anh Vũ Phi, đến lúc đó các cô ấy sẽ cho anh một điều bất ngờ.”

“Được rồi, vậy anh sẽ chờ mọi người.”

Bởi vì Lăng Bảo Châu chưa về, từng người về phòng nghỉ ngơi.

Mười hai giờ, Ninh Vũ Phi nghe điện thoại: “Chị Liên à?”. Truyện Huyền Huyễn

“Vũ Phi, tối nay cần cậu cùng đi một chuyến với chị.”

“Vâng!”

Lúc tới nơi ở của Vân Liên, mọi người đã chuẩn bị xong, sẵn sàng xuất phát bất cứ khi nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play