Ninh Vũ Phi nghe thấy tiếng bước chân lần nữa, lập tức kéo Tư Đồ Y Nhạn vào nhà vệ sinh, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu lại trở về?”

“Tôi... tôi...” Tư Đồ Y Nhạn đỏ mặt, không biết phải nói thế nào.

“Suỵt!” Ninh Vũ Phi khẽ nhíu mày.

Cánh cửa phòng bệnh được mở ra từ bên ngoài, nếu là y tá đến kiểm tra phòng bệnh thì không thể nào im lặng như vậy được.

Quả nhiên, người đi vào chính là Lão Từ, ông ta lợi dụng lúc y tá đến phòng mình kiểm tra, âm thầm trà trộn vào nơi này.

Trên tay ông ta cầm một khẩu súng ngắn có ống giảm thanh, nếu đã biết Ninh Vũ Phi là một võ giả, ông ta không thể nào coi thường được.

Lão Từ chậm rãi đi từng bước vào bên trong, phát hiện ra Ninh Vũ Phi không hề nằm ở trên giường.

Ngay lập tức, ông ta chĩa súng về phía nhà vệ sinh, chậm rãi xoay tay nắm cửa phòng.

Tư Đồ Y Nhạn cũng nhận ra điều gì đó, cô ấy bịt chặt miệng mình, cố gắng không để phát ra bất cứ âm thanh nào.

Khẩu súng vừa xuất hiện trong tầm mắt hai người, tay trái của Ninh Vũ Phi nhanh chóng vươn ra nắm lấy cổ tay đối phương.

Đồng thời, chủ động ra tay trước, đập mạnh cùi chỏ tay phải vào đầu Lão Từ.

Bốp!

Lão Từ đập mạnh vào bờ tường lát gạch men sứ, khiến một viên gạch men trực tiếp vỡ vụn.

“Mau ra ngoài!”

Tư Đồ Y Nhạn vội vàng chạy ra ngoài, Ninh Vũ Phi vừa định đi theo thì đã bị Lão Từ đá trúng phần bụng, khiến miệng vết thương mới lành lại một lần nữa bị nứt ra.

Nhưng Ninh Vũ Phi không quan tâm đến cơn đau trên người, anh đẩy mạnh Lão Từ vào trong bồn tắm, lao ra ngoài.

“Chết tiệt!”

Lão Từ muốn nổ súng nhưng đã quá muộn, ông ta chỉ có thể đuổi theo họ ra ngoài.

Nghe tiếng bước chân từ hành lang, ông ta biết Ninh Vũ Phi đang chạy lên trên tầng.

Ninh Vũ Phi đang cúi đầu nhìn xuống xem đối phương có đuổi theo mình hay không, nhưng đối diện chỉ có họng súng của Lão Từ.

Đoàng!

Một viên đạn găm vào lan can, phát ra những tia lửa.

Cả hai chạy thẳng một đường tới hiệu thuốc trên tầng ba của bệnh viện.

“Vũ Phi, miệng vết thương của cậu!” Tư Đồ Y Nhạn muốn băng bó lại vết thương cho Ninh Vũ Phi.

Ninh Vũ Phi nắm tay cô ấy nói: “Cậu tìm chỗ trốn đi, đừng ra ngoài, để tôi đối phó với ông ta.”

“Chúng ta hãy gọi cảnh sát đi.”

“Không kịp, chờ cảnh sát đến thì chúng ta đã chết từ lâu rồi. Hơn nữa một khi sát thủ nhìn thấy cảnh sát, ông ta sẽ gây bất lợi cho những người trong bệnh viện để chạy trốn.”

Nhân lúc đối phương còn chưa tới, Ninh Vũ Phi nhanh chóng đi tới kệ tìm thuốc, phải tìm một loại thuốc giảm đau giúp anh kiềm chế cơn đau trong cơ thể, mới có thể tập trung giải quyết đối thủ này.

Vừa nãy khi giao chiến qua, anh có thể khẳng định đối thủ lần này là một kẻ rất mạnh, vết thương trên cơ thể sẽ hạn chế hành động của anh rất nhiều.

Cuối cùng Ninh Vũ Phi cũng tìm thấy thứ mình muốn, thuốc mê và một ống tiêm.

Ninh Vũ Phi dùng răng cắn ống tiêm, nhanh chóng mở thuốc mê ra, tiếng bước chân ở bên ngoài càng lúc càng gần.

Dùng ống tiêm bơm một lượng thuốc mê nhất định, sau đó chích thẳng vào đùi của mình, liều lượng thuốc cần vừa đủ để khiến phần cơ thể bị thương tê liệt không còn cảm giác là được.

Nếu không, cả người đều bị gây mê thì còn làm ăn được gì?

Ninh Vũ Phi không thể quan tâm được đến phần lưng nên trước mắt anh tiêm một mũi vào phần bả vai và bụng của mình trước.

Cảm giác đau đớn biến mất rất nhanh chóng, Ninh Vũ Phi nheo mắt lại, bên kia đối phương đã bắt đầu mở cửa hiệu thuốc.

Ninh Vũ Phi dứt khoát ném ống tiêm trong tay về phía trước, trúng vào cổ tay đang cầm súng của Lão Từ.

“A… khốn khiếp.”

Không chờ Lão Từ kịp phản ứng, Ninh Vũ Phi đã quét một đường khiến đối phương ngã lăn ra đất.

Ninh Vũ Phi nhanh chóng nắm lấy súng của đối phương, trực tiếp tháo rời toàn bộ cây súng thành từng linh kiện, giải quyết xong khẩu súng trước.

Sức của Lão Từ rất khỏe, hất văng Ninh Vũ Phi ra ngoài, cả thân thể đập mạnh vào kệ thuốc.

Loảng xoảng…

Tất cả thuốc trên kệ rơi hết xuống đất cùng với Ninh Vũ Phi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play