Nghe Tạ Khả Di nói như vậy, Âu Dương Minh Khánh trầm mặc một lúc, trong mắt dần dần hiện lên sự thù hận.
Nếu như không có Ninh Vũ Phi, mình đã có thể ở bên Tư Đồ Y Nhạn, mình cũng không cần tìm tình nhân, cũng sẽ không xảy ra chuyện đó.
Tư Đồ Minh Khánh dồn hết tất cả lỗi lầm lên trên người Ninh Vũ Phi, và sự thù hận đang dần dần sinh sôi.
Dựa vào cái gì mà mình phải sống trong đau khổ như vậy, mà Ninh Vũ Phi lại sống thoải mái như vậy, nhất định phải trả đũa đối phương.
Tạ Khả Di đã đạt được mục đích của mình, để có thể lừa được Âu Dương Chấn Hưng lên giường của mình, cô ta không chỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp này. Hơn nữa còn đối phó với người trẻ tuổi bốc đồng như Âu Dương Minh Khánh, quả là dễ như trở bàn tay.
Truyện Nữ PhụRất nhanh, Âu Dương Minh Khánh ra cửa, chuẩn bị đi gặp Tư Đồ Y Nhạn: “Quản gia, chuẩn bị xe, tôi muốn ra ngoài!”
“Cậu chủ, bây giờ cậu vẫn không nên ra ngoài mới phải chứ?”
“Nhớ kỹ, ông chỉ là một người làm, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của tôi là được!”
Ông quản gia không dám nói lời nào nữa, sai người chuẩn bị xe đưa cho Âu Dương Minh Khánh ra ngoài.
Bên kia, Tư Đồ Y Nhạn nhận được tin nhắn của Âu Dương Minh Khánh, phía trên nói: “Gặp anh một lát, sau này anh sẽ không bao giờ tìm em nữa.”
Âu Dương Minh Khánh không đến tìm mình nữa, đây là chuyện tốt, nhưng bản năng mách bảo Tư Đồ Y Nhạn rằng mọi chuyện có thể không đơn giản như vậy.
Nhưng mình vẫn nên đến đó một chuyến, có thể hòa bình giải quyết đương nhiên là tốt nhất.
Tư Đồ Y Nhạn lái xe đến địa điểm đã hẹn, lại không muốn bị Ninh Vũ Phi hiểu lầm cái gì, cho nên không báo trước cho Ninh Vũ Phi.
Tư Đồ Y Nhạn đến một quán bar, sau khi đậu xe xong bước vào.
Tư Đồ Minh Khánh đang vẫy tay với mình: “Y Nhạn, chỗ này này.”
“Minh Khánh, anh không sao chứ?”
“Không sao, ngồi đi, chúng ta cùng trò chuyện.”
Tư Đồ Y Nhạn không có ngồi xuống, mà là trực tiếp nói: “Thôi khỏi, tôi còn phải lên lớp, anh có chuyện gì có thể nói thẳng.”
Lời này khiến Âu Dương Minh Khánh không vui nói: “Được rồi, anh hỏi em, trước khi Ninh Vũ Phi xuất hiện em có thích anh không?”
“Không có!”
“Vậy bây giờ em và Ninh Vũ Phi thế nào rồi, có phải trôi qua rất vui vẻ hay không, có phải đã nghĩ đến chuyện kết hôn?”
Chân mày Tư Đồ Y Nhạn cau lại: “Không có, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, không phải như anh nghĩ đâu.”
“Ha ha ha, không phải như anh nghĩ sao? Bây giờ anh quả thực đã là một kẻ tàn phế, cũng không đủ tư cách để thích em, nhưng mà anh cũng sẽ không để tên Ninh Vũ Phi khốn kiếp kia sống tốt đâu!”
“Âu Dương Minh Khánh, sao có thể trách Ninh Vũ Phi được chứ, nếu như anh ấy không xuất hiện, chúng ta có lẽ đã bị Điền Hương Ly giết chết rồi.”
Tư Đồ Y Nhạn nói tiếp: “Những chuyện mà anh gặp phải cũng do bản thân anh gieo gió gặt bão, Ninh Vũ Phi lại không phải là người gây ra tất cả chuyện này.”
Bốp!
Đột nhiên, Âu Dương Minh Khánh đập bàn, tức giận nói: “Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi! Trong mắt em chỉ toàn là Ninh Vũ Phi, anh ta thì có cái gì tốt, có cái gì mà không thể đánh?”
“Nói mà anh không hiểu.” Tư Đồ Y Nhạn quay người bỏ đi.
“Y Nhạn, anh sai rồi, Y Nhạn, hãy cho anh một cơ hội nữa đi.” Âu Dương Minh Khánh hét lên.
Tư Đồ Minh Nhạn không hề quay đầu, bây giờ Âu Dương Minh Khánh càng ngày càng trở nên quá khích, nói không xong nửa câu.
Âu Dương Minh Khánh của ngày xưa có lẽ còn tốt hơn một chút, nhưng bây giờ anh ta thực sự không còn như xưa, càng ngày càng suy đồi, lời nói và hành động cũng khiến cho người ta chán ghét.
Trở lại bãi đậu xe bên ngoài, Tư Đồ Y Nhắn rút tin nhắn đã hẹn giờ lại, khi cô ấy đang chuẩn bị lái xe rời đi.
Hai người đàn ông mở cửa xe ra, ngồi vào.
Một trong số họ lấy ra một bình xịt, Tư Đồ Y Nhạn lập tức ngất xỉu...