Vì Trầm Mặc Như quá xinh đẹp làm lu mờ những cô chiêu trang điểm đậm khác nên đã thu hút không ít ánh mắt của các thanh niên tài tuấn.
Đặc biệt là khi nãy hay ba con nhà họ Dụ còn đứng nói chuyện với họ nên mọi người đều suy đoán Ninh Vũ Phi hoặc Trầm Mặc Như hẳn là người của một gia tộc lớn nào đấy.
Mặc dù Trầm Mặc Như rất xinh đẹp và đầy dụ hoặc nhưng cô ấy vẫn luôn nắm lấy cánh tay của Ninh Vũ Phi, dẫn đến những chàng trai trẻ tuổi đều không có cơ hội lại gần.
Chỉ có thể đứng ngắm nhìn từ xa rồi thầm cảm thán vẻ đẹp Trầm Mặc Như.
Phỏng chừng có rất nhiều người sẵn lòng đổi 10 năm tuổi thọ để đổi lấy một lần trò chuyện với Trầm Mặc Như.
“Chị Mặc Như à, chị nhìn bốn phía thử xem, bọn họ đều đang đổ dồn ánh mắt về chị đấy, cũng may là chị không mặc bộ lễ phục tối hôm.” Ninh Vũ Phi nhỏ giọng nói.
ngôn tình hoànTrầm Mặc Như sớm đã quen với loại ánh mắt này rồi, cô ấy đáp: “Yên tâm đi, bộ lễ phục đó chị chỉ mặc cho mình em xem mà thôi.”
“Được được được!”
Ninh Vũ Phi bật cười. Đã đến lúc này rồi nhưng anh vẫn chưa thấy Giang Vị Noãn xuất hiện mà lại nhìn thấy bóng dáng của Giang Trấn Hải và Tư Đồ Minh Hồng.
Đồng thời bọn họ cũng thấy được Ninh Vũ Phi và Trầm Mặc Như, cảm thấy kinh ngạc, không biết tại sao Ninh Vũ Phi lại đến đây, họ còn tưởng rằng anh đang ở biệt thự đấy?
Thấy Ninh Vũ Phi đi theo một cô gái xinh đẹp, hai người chỉ biết thở dài, sức cạnh tranh quá lớn, xem ra chỉ sống chung thôi thì còn lâu mới đủ.
Bây giờ Ninh Vũ Phi đã bị phụ nữ mời đến dự tiệc cùng rồi, phải bảo con gái nhanh chóng bắt lấy trái tim của Ninh Vũ Phi mới được.
“Ồ, ông Giang, sao con gái ông lại không đến vậy?” Tư Đồ Minh Hồng cười hỏi.
“Thế sao con gái ông cũng không đến, hừ.”
Hai người bọn họ là người quen cũ lâu năm trong công việc, thỉnh thoảng sẽ lại đấu võ mồm.
Kỳ thật bọn họ vì muốn Ninh Vũ Phi làm con rể mình nên mới không gọi con gái đến những trường hợp như vậy, nào ngờ Ninh Vũ Phi lại bị người khác hẹn đến đây.
Ninh Vũ Phi cầm vài quả nho lên, thừa dịp người khác không chú ý liền nhanh tay ném vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt, anh vẫn chưa ăn cơm đấy.
Ninh Vũ Phi nhỏ giọng hỏi: “Chị Mặc Như, hay là chúng ta ăn một miếng lót dạ đi?”
“Em bảo chị mặc lễ phục đi theo em ngồi bên lề đường ăn miến à?” Trầm Mặc Như cảm thấy đầu mình to ra.
Cô ấy cũng tự trách bản thân mình. Ninh Vũ Phi chỉ mới ăn cùng cô một chút ở bên ngoài đã chạy đến đây tham gia tiệc tối, hẳn Ninh Vũ Phi đã rất đói bụng rồi.
Thế nhưng hình ảnh cô mặc quần áo lộng lẫy rồi ngồi bên lề đường ăn miếng với Ninh Vũ Phi thật sự không tốt lắm.
Ninh Vũ Phi có thể tùy ý một chút nhưng giáo dưỡng từ nhỏ của bản thân không cho phép cô làm như vậy.
Một lát sau, cái bụng đói của Ninh Vũ Phi đã bắt đầu réo lên. Anh đảo tròng mắt, nhìn chằm chằm vào bánh kem trên bàn, ngẫm nghĩ xem có nên ăn đỡ một miếng lót dạ hay không.
Nhưng lúc này lại có một người bước đến thúc vào người Ninh Vũ Phi, ly rượu vang đỏ trên tay người đó còn đổ xòa lên bộ tây trang Ninh Vũ Phi đang mặc.
“Ôi chao, thật xin lỗi bạn học Ninh Vũ Phi, tôi đã làm bẩn bộ tây trang quý báu của anh rồi.”
Người này không phải ai khác mà chính là Mã Kỳ Khiết. Cô ta không ngờ rằng mình lại có thể gặp được Ninh Vũ Phi và Trầm Mặc Như.
Ở trong trường học thì có lẽ cô ta còn sẽ cho Trầm Mặc Như vài phần mặt mũi, nhưng bây giờ đang ở bên ngoài, Mã Kỳ Khiết sẽ không bỏ lỡ cô hội khiến Ninh Vũ Phi mất mặt.
Trong lòng Ninh Vũ Phi có chút không vui, Mã Kỳ Khiết rõ ràng là cố ý.
“Vũ Phi, em không sao chứ?” Trầm Mặc Như mau chóng rút giấy ăn trên bàn, chà lau rượu vang đỏ dính trên người Ninh Vũ Phi.
Cũng may là tây trang không thấm nước, nếu không sẽ không những ẩm ướt khó chịu mà còn rất ảnh hưởng đến hình tượng.
“Em không sao!” Ninh Vũ Phi nhận khăn giấy từ tay Trầm Mặc Như, chùi lau vết rượu trên quần áo.
Giọng nói Mã Kỳ Khiết đầy trào phúng: “Bạn học Ninh, đây là nơi dành cho giới thượng lưu, hạng người quê mùa xuất thân từ nông thôn như anh sao dám đi vào đây chứ?”