Giả mấy loại đề như thế này với Ninh Vũ Phi chẳng phải việc khó, song khi vừa cầm bút lên làm bài, mới viết được hai chữ bút bắt đầu hết mực.

“Toang rồi, sao mình lại quên mất chuyện quan trọng như vậy thế trời. Trước khi thi cũng nên kiểm tra lại chứ.”

Bây giờ đã bắt đầu thi rồi, chắc chắn không thể ra ngoài mua bút được, ánh mắt Ninh Vũ Phi chuyển qua chuyển lại, định bụng nhờ mấy sinh viên xung quanh giúp đỡ.

Song vừa nhìn qua một cái thì giám thị đứng ngay cạnh Ninh Vũ Phi đã trợn mắt trừng anh hòng cảnh cáo Ninh Vũ Phi đừng có hết nhìn đông lại nhìn tây nữa.

Thầy giáo nhìn cái bộ dạng của Ninh Vũ Phi thế này là đã biết tỏng cậu ta chỉ là hạng sinh viên kém cỏi đút lót quan hệ các kiểu mới được vào học.

Vì để đảm bảo tính công bằng tuyệt đối nên giáo viên chọn làm giám thị đều không thuộc khoa Toán học hay Tài chính mà là các thầy cô giáo đến từ những khoa khác, vậy nên họ mới không biết Ninh Vũ Phi.

Cậu sinh viên Ninh Vũ Phi cứ sốt ruột nhìn trái nhìn phải dáng vẻ trông hệt như một sinh viên kém đang thấy thời gian thi trôi qua rất nhanh, vẫn cố nhìn các sinh viên xung quanh xem có ai chịu cho anh mượn bút làm bài không.

Giám thị nhìn Ninh Vũ Phi, cảm thấy rất khó chịu, cậu này rốt cuộc là sinh viên khoa nào thế?

Bản lĩnh chỉ có vậy mà cũng đòi thi thố, chẳng lẽ không sợ mất mặt à?

Ninh Vũ Phi vươn tay sờ tới sờ lui trong hộc bàn thì mò ra được cái gì đó, lấy ra xem thì hóa ra là một cây bút chì chỉ còn cỡ hai xăng-ti-mét.

Là kiểu bút dùng để phác họa tranh, dường như là bỏ ở đây khá lâu rồi. Mặc dù ngắn ngủn, nhưng ít ra có thể viết.

“Cứ dùng tạm đi đã, đến đâu hay đến đấy.”

Ruột bút không còn bao nhiêu nên Ninh Vũ Phi phải sử dụng tiết kiệm hết mức, bây giờ còn viết nháp là bất khả thi, chỉ có thể tự tính thầm trong đầu rồi dùng cây bút chì trông đáng thương này viết thẳng đáp án.

Đề bài khiến Ninh Vũ Phi muốn khóc, chắc chắn người ra đề đang cố ý chỉnh anh đây mà. Chọn câu đúng, câu hỏi nhiều lựa chọn, điền vào khoảng trống không được sao? Mà phải ra ngay kiểu đề ghi rõ đáp án tính thế này.

Dù anh có thể viết ra công thức và đáp án thì cũng rất tốn mực mà.

Thầy giám thị nhìn Ninh Vũ Phi một hồi thì cạn lời, ngó nghiêng ngó ngửa nãy giờ hóa ra là vì bút hết mực.

Chuyện này thì bó tay thôi, trách nhiệm của ông là giám thị gác thi nên cũng không có mang bút, đành để Ninh Vũ Phi nếm thử nỗi khổ khi không chịu chuẩn bị đầy đủ trước khi thi vậy.

Ba ngón tay của Ninh Vũ Phi ghì chặt cây bút chì viết lên giấy đáp án, lúc mới viết thì màu bút còn đậm, sau đó thì càng lúc càng nhạt dần…

Qua ba mươi phút, Ninh Vũ Phi đặt cây bút chì đã hết sạch ruột đặt xuống bàn, nhỏ giọng bảo: “Thầy ơi, cho em nộp bài ạ.”

Thấy giám thị kinh ngạc cầm bài thi Ninh Vũ Phi lên xem, càng kinh ngạc hơn nữa khi Ninh Vũ Phi đã làm xong hết các câu hỏi.

Sau đấy thì Ninh Vũ Phi được phép ra ngoài trước, lúc Ninh Vũ Phi đi ra thì có liếc nhìn Tô Điềm, trông thấy cô ấy vẫn đang làm bài rất nghiêm túc.

Những người vẫn còn đang phải làm bài nhìn Ninh Vũ Phi rời đi, bọn họ còn chưa làm hết một nửa, chẳng lẽ cậu ta đã hoàn thành xong hết rồi sao?

Cô bạn nữ sinh ban nãy thì cười khinh một tiếng, tiếp tục làm bài của mình, sinh viên xuất sắc như mình còn chưa làm xong thì sao cái loại như Ninh Vũ Phi có thể làm hết đề thi sớm như thế được, chắc chắn là nộp giấy trắng hoặc viết đại cho có cũng nên.

Giám thị đứng phía cuối phòng thi cầm bài thi của Ninh Vũ Phi lên, chỉnh mắt kiếng một chút, mặc dù làm bài rất nhanh nhưng chữ viết cũng vẫn ngay hàng thẳng lối.

Giáo viên này phải tốn mất hơn mười phút mới hiểu được câu thứ nhất, vừa nhìn phần phân tích đề và đáp án mà Ninh Vũ Phi viết, thế mà đúng hết.

“Ôi chao…”

Giám thị nhìn tiếp câu thứ hai, cố ý không nhìn câu trả lời của Ninh Vũ Phi nữa, trước hết nghĩ ra lời giải của chính ông trước rồi mới nhìn câu trả lời của Ninh Vũ Phi.

Điều càng đáng ngạc nhiên hơn là câu trả lời của Ninh Vũ Phi không những chính xác mà lời giải còn dễ hiểu, súc tích hơn nhiều.

“Cái này…”

Những câu hỏi này đều là những câu mà các giáo sư có tiếng tăm và thành tích cao thuộc cả hai khoa cùng nhau nghĩ ra, thế mà lại bị Ninh Vũ Phi giải dễ dàng như thế.

Thầy giám thị không nhìn từng câu mà Ninh Vũ Phi làm nữa, ông ấy mở luôn câu đề cuối cùng xem thử.

Cũng đã được giải xong, điều này khiến cho giám thị gác thi cực kỳ khiếp sợ, bước nhanh lên trên bục giảng, đưa bài cho một thầy giám thị khác xem.

Hai thầy nhìn nhau, hít sâu một hơi, nếu như thật sự có thần đồng, thì chắc chắn đang nói đến cậu sinh viên Ninh Vũ Phi này.

Đến cả bọn họ đã là giáo sư đại học rồi, nhưng để phân tích được câu thứ nhất trong đề cũng đã tốn hơn mười phút, mà ước lượng thời gian Ninh Vũ Phi làm bài và số câu hỏi thì trung bình một câu Ninh Vũ Phi giải chỉ chưa tới ba phút.

Nếu như các câu hỏi càng về sau càng tốn nhiều thời gian hơn câu trước thì những câu đầu đề này có lẽ chỉ tốn chưa đến hai phút.

Sau hai tiếng đồng hồ, cuộc thi kết thúc, mọi người lục tục buông bút, nộp bài và rời khỏi phòng thi.

Hai thầy giáo gác thi đã chẳng còn muốn kéo dài thêm giây nào nữa, muốn đi về nghiên cứu cho kỹ bài làm của Ninh Vũ Phi mới được.

Vừa về phòng làm việc, một thầy giáo đã lên tiếng: “Các thầy cô nhìn thử bài thi này xem?”

Thông qua máy chiếu, họ phóng to bài làm của Ninh Vũ Phi lên trên bảng đen, các thầy cô nhìn bài làm, ánh mắt từng người đều bắt đầu tỏ vẻ đầy ngạc nhiên.

“Đây là bài làm của ai thế?”

“Một học sinh khoa Toán học.” Thầy giám thị nhìn tên, đáp: “Một sinh viên tên Ninh Vũ Phi.”

Một vài thầy cô ở đây tuy không thuộc khoa Tài chính lẫn toán học nhưng vẫn có nghiên cứu về Toán, dĩ nhiên họ nhìn ra được cách giải đề của Ninh Vũ Phi rõ ràng súc tích biết bao nhiêu.

“Không thể nào, theo như tôi biết thì trong cuộc thi lần này chỉ có Tô Điềm và Điền Mai Ngọc có thực lực khá tốt thôi chứ?” Một cô giáo lên tiếng.

“Đừng để ý mấy chuyện đó, mọi người mau chóng chữa bài đi, sáng ngày mai công bố kết quả thi nữa.”

Các thầy cô bắt đầu tiến hành chấm bài, tổng kết lại thành tích.

“Tiếc quá, cậu Ninh Vũ Phi này ở đề cuối đã không viết hết phần phân tích, chứ nếu không đã hạng nhất rồi.”

“Cậu sinh viên này đem theo bút bị hết mực, sau đó mới dùng cây bút chì không biết lấy từ đâu ra làm bài.”

Nghe thế, mấy thầy cô chẳng biết nên nói sao.

Ngày hôm sau.

Ninh Vũ Phi mặt mày ủ ê đi vào khu giảng đường khoa Toán học, trông thấy một đám người xúm xít lại trước bảng thông báo.

“Đề gì mà khó dữ vậy trời, mình không giải được.”

“Chắc là đề thầy tự nghĩ ra đó, chứ sao mà tra không ra bài?”

“Tiếc phần tiền thưởng ghi bên dưới ghê, ba mươi triệu lận.”

“Này này này!”

Ninh Vũ Phi vừa đến lớp đã nghe giáo viên hướng dẫn của mình hô to: “Các cô các cậu mau chóng ra ngoài bảng thông báo giải cái đề kia nhanh lên, khoa Tài chính bắt nạt khoa mình quá trời kìa.”

“Thầy à, bọn em thử rồi, nhưng mà kiến thức tụi em có hạn, làm sao mà giải ra?”

“Đúng đó thầy, khó dữ lắm.”

Thế là lúc này Ninh Vũ Phi mới biết, đề toán dán bên ngoài là do thầy giáo bên khoa Tài chính ra, nhìn qua thì không có ai bên khoa Toán học có thể giải ra cả.

Lúc bấy giờ, cậu sinh viên xuất sắc Tống Trung Hữu lên tiếng: “Thầy ơi, bọn em không giải được, nhưng chắc là Ninh Vũ Phi giải được đó thầy, cách phân tích đề bài của cậu ấy cũng khác lạ so với bọn em mà.”

Cậu ta vừa dứt lời, thì thầy hướng dẫn đã nhìn thấy Ninh Vũ Phi đang lặng lẽ đi vào từ cửa sau phòng học, bèn gọi: “Ninh Vũ Phi?”

Ninh Vũ Phi cứng còng cả người, làm bộ chẳng biết gì cả, đáp: “Sao vậy thưa thầy?”

“Đề toán dán trên bảng thông báo bên ngoài cậu có thấy chưa? Có giải được không?”

“Em…”

“Có phải cậu biết cách giải rồi phải không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play