Ông Hoa nói với Ninh Vũ Phi: “Cậu nhóc, nhìn mà học đi, xem cái gì mới gọi là y thuật chân chính?”
“Rồi, ông cứ tiếp tục đi, sắp hết thời gian rồi.”
“Hừ!”
Chỉ thấy sau khi kim châm của ông Hoa cắm vào huyệt vị tương ứng thì môi và vị trí bị cắn trên tay người đàn ông kia bắt đầu tràn ra máu đen.
Dù sao cũng là người hành y lâu năm, đức cao vọng trọng, năng lực là thật sự.
Chỉ là thời gian từng chút trôi qua, ông Hoa bắt đầu luống cuống tay chân, phương pháp này giải độc quá chậm.
“Đây...”
Đã đến giờ, mặt người trúng độc trắng bệch như tờ giấy, không thể hoàn toàn giải độc trong thời gian quy định.
Ông Hoa rất không cam tâm phất tay, ngồi xuống ghế nói: “Mời ông Chu đi?”
“Vậy đến lượt tôi.”
Ông Chu cũng không trực tiếp dùng châm cứu giải độc mà là dính chút độc dùng đầu lưỡi nếm thử.
Sau khi nhổ độc trong miệng ra, ông cụ nói: “Đều là kịch độc, nhưng giải cũng không khó, chỉ cần thời gian, có thể thử xem.”
Tất cả mọi người đều là cao thủ trong nghề, nếu có thời gian đầy đủ đương nhiên có thể giải toàn bộ độc. Nhưng chính vì là cao thủ nên mới phải giành giật từng giây.
Ninh Vũ Phi nhìn hành động của ông Chu như là định vận công bài độc. Biện pháp này đúng là tương đối nhanh chóng.
Nhưng vấn đề là nội lực của ông Chu có thể chống đỡ đến khi bài toàn bộ độc tố ra ngoài sao?
“Ưm!”
Ông Chu hít sâu một hơi, đánh một chưởng lên người trúng độc, bắt đầu dùng nội lực đẩy độc.
Chỉ thấy từ lòng bàn tay ông Chu không ngừng dâng lên từng đợt khói nhẹ, mà người trúng độc cũng có phản ứng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Giang Trấn Hải căng thẳng vô cùng: “Vũ Phi, làm sao bây giờ, hình như sắp thành công rồi à?”
“Không đâu ạ, ông Chu sắp không chịu được nữa rồi.”
Ninh Vũ Phi khẽ nheo mắt, vành tai và gương mặt của ông Chu dần trướng lên đỏ bừng, gân xanh trên trán hằn cả lên.
Mạnh mẽ dùng nội lực giải độc không sai, sai ở chỗ ông Chu đã xem nhẹ trình độ của kịch độc.
Phụt!
Cuối cùng, ông Chu phun ra một búng máu tươi, gương mặt lúc trắng lúc đỏ như tắc kè hoa, còn trắng hơn cả người trúng độc.
Bất đắc dĩ, công lực ông Chu không đủ, chỉ có thể thất bại.
“Ông là võ giả nội kình, không thể bài toàn bộ độc đó ra ngoài đâu.” Ninh Vũ Phi nói.
Ông Chu hơi kinh ngạc: “Cậu cũng là người trong võ đạo?”
“Đúng vậy!”
Vừa nghe Ninh Vũ Phi cũng là võ giả, ông Chu lại hỏi: “Xin hỏi cậu tu ngoại kính hay nội kình?”
Bởi vì Ninh Vũ Phi cũng võ giả hiếm hoi cho nên giọng ông Chu tăng thêm vài phần tôn trọng.
Ánh mắt ông Hoa hơi nhíu lại: “Cậu bạn, cậu muốn dùng phương pháp gì giải độc?”
“Để xem đã, không vội.”
“Ha ha, nếu cậu có thể giải độc trước khi hương cháy sạch, tôi sẽ bỏ bát cơm này của mình, sau này không bao giờ bước vào thành phố Ngọc Trai nửa bước!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT