Nghe thấy Ninh Vũ Phi nói như vậy, đám người mới thờ phào nhẹ nhõm, thực sự sợ rằng Ninh Phàm đột nhiên lại muốn chém giết.

Nhưng rốt cuộc ai sẽ đưa Ninh Vũ Phi trở về khu cộng đồng? Nếu như đưa về lại bị Ninh Vũ Phi ra tay giết thì phải làm sao?

Bởi vì không có ai dám đứng ra chủ động đưa về.

Ninh Vũ Phi tiện tay chỉ vào một người, nói: “Anh đi, lái xe thôi cũng lề mề chậm chạp, đúng là một tên bỏ đi.”

“Tôi…” Người đàn ông kia không dám.

Kết quả là anh ta bị người của chính mình đẩy ra, vâng vâng dạ dạ nói: “Cậu Ninh, xin mời, tôi sẽ đưa cậu về.”

Ninh Vũ Phi rời khỏi sơn trang.

Người tài xế đích thân đưa Ninh Vũ Phi đến cửa hàng sửa chữa điện thoại di động, sau đó vội vàng rời đi.

Bước vào cửa hàng điện thoại di động, Ninh Vũ nhìn thấy một người phụ nữ mập mạp đang đắp mặt nạ, nói: “Bà chủ, điện thoại của tôi sửa ở đâu hôm qua thế nào rồi?”

“Tôi không biết.” Bà chủ nhìn Ninh Vũ Phi một cái, tiện mồm trả lời.

Ninh Vũ Phi cũng không thèm quan tâm đến những người như vậy, nói: “Vậy ông chủ của cửa hàng này đâu rồi?”

“Tôi chính là chủ.”

Lần đầu tiên thì thôi đi, nhưng lần thứ hai Ninh Vũ Phi lại có chút cáu kỉnh, làm ăn mà ngang tàng như vậy sao?”

“Hôm qua tôi mang một chiếc điện thoại di động đến sửa, là một anh trai nhận sửa.” Ninh Vũ Phi nói.

“Cậu đợi một chút để tôi xem.”

Bà chủ vô cùng sốt ruột đi lục tung mấy cái tủ, hỏi: “Tên là gì?”

“Ninh Vũ Phi!”

Rất nhanh đã tìm thấy chiếc điện thoại di động của Tô Điềm, để tiện tìm kiếm, mọi điện thoại di động sửa chữa sẽ được dán nhãn tên.

Bà chủ liếc nhìn Ninh Vũ Phi một cái, sau đó nói: “Phí sửa chữa chín triệu.”

“Chín triệu, không thể nào, tại sao phí sửa chữa lại tận chín triệu?” Ninh Vũ Phi chưa nhận điện thoại.

Bởi vì hôm qua Ninh Vũ Phi đã hỏi rõ ràng, chiếc điện thoại này quá cũ và một số chip trong đó đã ngừng sản xuất, không thể sửa chữa được.

Không còn cách nào, dù sao nó cũng là chiếc điện thoại di động chứa những kỷ niệm vô giá của Tô Điềm, nên dặn ông chủ ráp lại rồi để Tô Điềm làm kỷ niệm cũng được.

Giá cho việc lắp ráp lại là chín trăm nghìn, cộng với ổ đĩa flash USB cho các tệp sao lưu.

Bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp mở giá chín triệu, chiếc điện thoại di động này của Tô Điểm lúc đầu mua nó còn chưa đến ba triệu đồng.

Đây rõ ràng là đang lừa người.

Ninh Vũ Phi nói: “Gọi anh chàng hôm qua đến đây đi, hôm qua tôi và anh ta đã thương lượng giá cả rồi, tôi thực sự không thể chấp nhận mức giá của bà.”

“Này, ý của anh là gì? Đây là cửa hàng của tôi. Tôi đương nhiên có tiếng nói cuối cùng về giá cả. Nhanh chóng trả tiền đi, tôi sắp đóng cửa rồi.”

“Vậy chiếc điện thoại này bà cứ cầm lấy trước đi, hôm nào tôi quay lại.”

Mức giá này không thể chấp nhận mức giá này, không phải bản thân có nhiều tiền là phải chấp nhận giả cả, chủ yếu là không thể để loại người cố ý lừa tiền này đạt được mục đích, không thể để đối phương xấu xa tiếp tục lừa gạt khách hàng khác.

Không ngờ Ninh Vũ Phi vừa xoay người, bà chủ đã ném điện thoại vào trong thùng rác.

Ninh Vũ Phi khẽ cau mày: “Ý của bà là gì?”

“Không có ý gì cả, dù sao thì cậu cũng không cần, vậy thì cứ vứt đi.” Bà chủ thản nhiên nói.

“Được rồi, tôi sẽ để bộ phận liên quan đến xem.”

Nghe vậy, bà chủ lập tức không vui, đột nhiên đập bàn đứng dậy, quát: “Ý của cậu là gì, chẳng lẽ cậu còn muốn uy hiếp tôi?”

Ninh Vũ Phi không nói quá nhiều với loại người này, dù sao cũng có một số cơ quan quản lý, anh cầm điện thoại di động của mình lên, chuẩn bị gọi điện.

Không ngờ, bà chủ chạy tới ngăn không cho Ninh Vũ Phi gọi điện thoại, còn liên tục muốn cướp điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play