Ninh Vũ Phi không hề nghĩ ngợi, xua tay: “Không rảnh, có chuyện gì thì bảo ông ta đến tìm tôi.”

Hai tên vệ sĩ của đoàn tùy tùng chắn trước mặt Ninh Vũ Phi, tỏ vẻ anh đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý.

“Tránh ra, đừng có chắn đường.” Ninh Vũ Phi lạnh giọng.

Gã người hầu nói: “Thưa anh Ninh Vũ Phi, tôi thừa nhận anh đúng là có tài năng, nhưng anh phải biết rằng dòng họ Kameda chính là một dòng họ lớn ở Nhật Bản. Nếu anh vẫn không chịu nể mặt, thì đó đúng là một lựa chọn ngu ngốc đấy.”

“Ông đang uy hiếp tôi sao?”

“Ây chà, chuyện đánh tay đôi bây giờ không còn là thứ thể hiện được bản lĩnh nữa đâu. Thời đại bây giờ ấy, chúng tôi đã có hơn trăm loại vũ khí mới lạ có thể dùng để đối phó với anh. Tôi khuyên anh một câu: Đừng chống đối với nhà Kameda, với cả tôi tìm anh là vì anh có giá trị kia mà.” Gã người hầu cười rặt một vẻ gian xảo.

Lời nói không câu nào không có ý đe dọa, còn thứ vũ khí có thể đối phó với Ninh Vũ Phi cũng chỉ là mấy cục sắt gỉ thôi chứ có cái quái gì nữa đâu.

Ninh Vũ Phi cười, đáp: “Được thôi, ông đã tâng bốc tôi đến mức này, tôi còn có thể làm gì chứ.”

“Không phải nước Long Việt các anh có câu: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt” sao?”

“Ông là người Long Việt?” Ninh Vũ Phi hỏi.

Gã người hầu nói: “Đã từng thôi, bây giờ không phải.”

Chát!

Bỗng dưng, Ninh Vũ Phi giơ tay tát thẳng mặt gã người hầu, mạnh đến mức gã người hầu không biết liêm sỉ làm chó săn cho Nhật Bản văng cả mắt kính của gã.

Hai tên bảo vệ tức thì muốn ra tay đã lập tức bị Ninh Vũ Phi đánh hai quyền ngã văng ra đất.

“Anh… Dám đánh người?” Gã người hầu đỏ sưng cả mặt.

Ninh Vũ Phi lạnh nhạt nói: “Nếu ông chỉ là một người làm ăn hợp tác với đám người Nhật Bản thì tôi sẽ chẳng có ý kiến gì đâu, nhưng ông thế mà lại làm tay sai cho Nhật Bản rồi kênh kiệu bắt nạt người trong nước, nếu trở lại trăm năm trước thì ông hẳn đã có một biệt danh thối lắm đấy, chắc ông cũng rõ mà nhỉ.”

“Anh anh… Anh…”

“Có đi chưa, nhìn dáng vẻ này của ông chắc chắn là chó săn trung thành của nhà họ Kameda ấy nhỉ, nếu không thể đưa tôi về phỏng chừng là không biết phải ăn nói làm sao đâu ha?” Ninh Vũ Phi nói.

Gã người hầu cầm mắt kính đứng dậy, nói: “Mời anh!”

“Hừ!”

Ninh Vũ Phi ngồi vào trong xe, sau đó lập tức đóng cửa lại, rồi nói: “Tự lái xe đi, tôi không muốn ngồi chung với một con chó.”

Gã người hầu tức đến phát điên, nhưng gã ta hiểu rõ nếu không đưa Ninh Vũ Phi về, thì ông chủ Kameda sẽ đánh gãy chân chó của gã.

Để có thể đưa Ninh Vũ Phi về đến nơi, tên chó săn đó đành phải nín nhịn tự mình lái một chiếc xe khác.

Nửa tiếng sau, Ninh Vũ Phi đã đứng trước một biệt thự, đây là tài sản của người Nhật Bản, trong biệt thự trồng hoa anh đào, lối kiến trúc xây dựng không theo kiểu nhà cổ của người Long Việt, mà là nhà thấp của người Nhật Bản.

“Mời!”

Tên bảo vệ vừa bị Ninh Vũ Phi đánh ngã không dám tức giận vì anh ta biết người trước mặt này rất mạnh, lại còn là người ông chủ mời đến, anh ta không dám làm bậy.

Nếu không người chết chính là anh ta.

Ninh Vũ Phi đi theo chỉ dẫn, nhanh chóng đi đến một cái sân tương đối rộng rãi, nhìn thấy ông Kameda đang thưởng trà.

Còn ba người vốn bị Ninh Vũ Phi đánh bại một cách nhẹ nhàng thì đang huấn luyện, vừa nhìn thấy Ninh Vũ Phi tới đã lập tức bao vây anh.

Bọn họ bị Ninh Vũ Phi đánh bại, đang lo không biết làm sao để lấy lại được danh dự, không ngờ rằng anh lại tự đưa mình tới cửa.

“Ba người các cậu dừng tay ngay!” Ông Kameda ngăn lại.

Người tỏ vẻ không phục đầu tiên là tên sumo, nói: “Ngài Kameda, xin hãy cho phép tôi xé xác anh ta thành hai mảnh.”

“Tôi muốn đánh nát đầu anh ta như đánh nát quả dưa hấu.”

“Tôi muốn đánh gãy toàn bộ xương cốt của anh ta.” Hai tên mặt đồ karate còn lại lạnh lùng nói.

Đương nhiên ông Kameda sẽ không để ba tên ngu ngốc này đắc tội Ninh Vũ Phi, nếu có thể mượn được sức Ninh Vũ Phi thì với ông ta mà nói chính là sự trợ giúp lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play