Ninh Vũ Phi ngủ lại ở chỗ Vân Liên, sau đó anh chuẩn bị đi chợ mua ít đồ ăn về nhà.
Anh định mua về nấu cho mọi người ăn món gà hầm nấm, thế nhưng dường như mọi người đang vây quanh một chiếc xe xem gì đó, nhưng Ninh Vũ Phi không hề để ý tới.
Thế nhưng anh vừa đi được hai bước thì lại nghe thấy tiếng của Tô Điềm.
“Thực xin lỗi, tôi thật sự không có tiền, hơn nữa chính anh là người đâm vào xe của tôi, tôi không hề đâm vào xe của anh một chút nào.”
“Đây không phải là tiếng của Tô Điềm sao?” Ninh Vũ Phi có chút kinh ngạc nhìn qua.
Anh vừa đi vào trong đám người thì nhìn thấy đó đúng là Tô Điềm, xe đạp của cô ấy đổ ngã trên mặt đất, còn trước mặt cô ấy là một chiếc xe Bentley, người phụ nữ bên trong xe dường như đang nói gì đó qua điện thoại di động.
Còn có một tên đàn ông mặc áo sơ mi hoa đang uy hiếp Tô Điềm.
Ninh Vũ Phi nghe thấy những thanh âm xung quanh thì cũng hiểu được một chút về tình hình.
Hình như là Tô Điềm đụng phải xe của người khác, hơn nữa trông mặt của Tô Điềm có vẻ hơi đỏ và bị sưng, dường như là vừa bị đánh.
“Cô dám đụng phải xe của ông đây, cô đi đường có mắt không đấy?” Người đàn ông mặc áo sơ mi quát lớn với vẻ vô cùng hung ác.
Tô Điềm chỉ là một người chưa tốt nghiệp, khi bị người ngoài xã hội uy hiếp như vậy thì vô cùng hoảng sợ, căn bản là đối phương không hề nghe cô ấy, lại còn ra tay đánh cô ấy.
“Cô còn không mau đưa tiền đây, kiên nhẫn của ông đây có hạn thôi, mau lên.” Người đàn ông quát.
“Tôi không có tiền, tôi đã nói rồi tôi không hề sai, rõ ràng là anh lái xe đâm vào tôi.” Tô Điềm nói.
“Cô…”
Người đàn ông tức đến mức thở hổn hển, định giơ tay đánh người, Tô Điềm sợ hãi tới mức nhắm mắt lại theo bản năng.
“Cô cho rằng mình là ai cơ chứ?” Người đàn ông định đánh người, thế nhưng đột nhiên cổ tay của anh ta bị nắm lấy.
“Tôi là ông của anh!”
Ninh Vũ Phi hất tay của anh ta ra, sau đó nhìn về phía Tô Điềm nói: “Tô Điềm, em không sao chứ, có phải em vừa bị đánh hay không?”
“Vũ Phi, cậu đã tới rồi. Người này không rõ đạo lý, rõ ràng chính người phụ nữ của anh ta lái xe đâm phải tôi, lại còn nói tôi không có mắt đâm phải họ. Tôi đang định báo công an thì điện thoại bị cướp mất.”
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi liền an ủi cô, xoay người nói: “Di động bị lấy mất rồi sao?”
“Tên nhóc kia, mày cho rằng máy là ai hả, còn chưa đủ lông đủ cánh mà lại dám xen vào việc của người khác?” Người đàn ông không cao bằng Ninh Vũ Phi nên chỉ có thể ngửa đầu lên nói.
“Bớt nói xàm đi, đưa cho tôi!”
“Ha ha, điện thoại di động phải không, mày muốn lấy phải không?”
Sau khi nói xong thì người đàn ông lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi quần ra, sau đó còn làm trò trước mặt Ninh Vũ Phi rồi đập mạnh xuống mặt đất.
Bộp!
Chiếc điện thoại di động bị đập vỡ nát, nước mắt của Tô Điền liền rơi xuống, chiếc điện thoại di động kia đã làm bạn với cô ấy suốt 5 năm qua.
“Điện thoại di động đây này, không phải mày muốn lấy lắm sao, mày nhặt lên xem nào? Con rùa nhỏ…”
Bốp!
Ninh Vũ Phi tát người đàn ông kia một phát, lực lớn đến mức mặt anh ta đập hẳn vào mặt kính xe.
Lúc này trán và bên má phải của người đàn ông sưng lên, anh ta nhìn Ninh Vũ Phi với vẻ nghi ngờ và tức giận, thở hổn hển nói: “Mày mày mày… Mày lại dám đánh tao sao hả, mày có biết tao là ai không?”
“Tôi cần gì biết anh là ai, ông của anh có đến đây cũng vô dụng.”
Hiện tại Ninh Vũ Phi đã có chút tức giận, anh đá một phát vào chiếc xe Bentley.
“Bốp” một tiếng, chỗ chiếc xe bị đá thì lõm vào hẳn một khoảng.
“A…”
Người phụ nữ bên trong xe hét lên một tiếng, vừa rồi ở bên trong xe cô ta đang dặm lại phấn trang điểm, biết được là do Ninh Vũ Phi đá thì nổi giận, cô ta định xuống xe tát cho Ninh Vũ Phi một phát.
Thế nhưng Ninh Vũ Phi làm sao có thể để người phụ nữ đó tát mình, anh nghiêng người né tránh khiến cho tay của cô ta đánh thẳng vào cửa kính xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT