“Vâng!”

Nhóm người của Ninh Vũ Phi đã đi vào bên trong phòng luyện tập, ba người Nhật Bản đang ngồi đó, ít nhất những người đó cũng phải 200 - 300 kg, ánh mắt khinh thường mấy người Ninh Vũ Phi.

Bên cạnh còn hai người đàn ông khác, vừa nhìn cũng biết là học Karate, đều là đai đen, là cao thủ Karate.

Lúc trước Lý Trung Kiện không thể nào so sánh được với hai người này, hơn nữa những người này còn đã từng giết người.

“Mấy người Nhật Bản các anh đừng huênh hoang như vậy, một lát nữa chúng tôi sẽ cho các anh nếm đủ.”

“Nhân cơ hội này mau cút ra ngoài đi.”

Ninh Vũ Phi nghe thấy mấy người phía sau nói vậy cả khuôn mặt lập tức đen sì, anh nói đến đây là để xem tình hình cụ thể chứ không nói tới đây để đánh nhau.

Bây giờ thì hay rồi, bản thân anh bị đẩy lên trước, biết làm sao để rút lui, để mất mặt thì cũng không hay.

“Vũ Phi, đối thủ lần này hình như hơi mạnh, cậu nhắm đánh lại không?” Trần Thành Hạo hỏi.

Đừng nói tới những tuyển thủ sumo, cả hai người trong số hai người đứng bên cạnh kia, tùy tiện chọn ra một người thì cũng mạnh hơn Trần Thành Hạo.

Ninh Vũ Phi nói: “Thành Hạo, hay là cậu lên trước đi, dù sao với cái tính đó của cậu mà nổi điên lên thì nhất định là được.”

“Tôi… tôi không được đâu, sợ còn không chịu nổi được một đấm.”

Lúc này, một vị chủ nhiệm tới trước mặt Ninh Vũ Phi nói: “Bạn học Ninh Vũ Phi, nghe nói võ thuật của em rất khá, phía học viện quyết định cử em đi đánh, em thấy thế nào?”

“Hả, tôi… ai nói vậy?” Khóe mắt Ninh Vũ Phi nhìn thấy một người, không phải là Trầm Mặc Như thì còn có thể là ai nữa, bên cạnh cô còn có một người đàn ông Nhật Bản.

“Ây ya, em cần gì quan tâm là ai nói, nếu chiến thắng em chính là anh hùng của đại học Long Diệu.”

Ninh Vũ Phi xoa mũi: “Nếu em thua không phải bị bạn bè cười cho thối mũi sao?”

“Không có chuyện đó đâu, tất cả giáo viên đều đứng về phía em, đối phương đã tìm tới tận nơi để bắt nạt, phải cho bọn chúng biết tay mới được.”

Nghe đến đây, Ninh Vũ Phi thật sự không còn cách nào để từ chối nữa, anh đành phải lên.

“Được rồi, làm theo quy định của trường ta, tới đây là hết.”

“Không vấn đề gì, chúng tôi cũng nghĩ như vậy.” Chủ nhiệm nói.

Sau khi Ninh Vũ Phàm đồng ý, người của câu lạc bộ bắt đầu chuẩn bị, trong giờ nghỉ toàn bộ giáo viên và sinh viên trong trường đều tới để cổ vũ cho Ninh Vũ Phàm.

Nhưng nhìn thấy tỉ lệ cơ thể của hai bên, tự nhiên sẽ cảm thấy Ninh Vũ Phàm sẽ thua, sự khác biệt thật sự quá lớn.

Người Nhật Bản ở bên này cũng cử người xuống, trong đó có một người cầm một tấm gỗ dày khoảng hai ngón tay, dùng một ngón tay chọc thủng tấm gỗ đó trước mặt mọi người.

“Shh...”

Mọi người đều hít sâu vào một hơi, ngón tay mà cũng có thể đâm xuyên qua một tấm gỗ dày hai ngón tay sao, nếu làm như vậy lên cơ thể người không phải chọc thẳng được tới tận tim sao?

Một người Nhật Bản khác cầm lấy ba viên gạch đỏ, đối phương vung tay rất mạch, viên gạch lập tức vỡ tan.

Lại một lần nữa mọi người lại tim đập chân run, nếu đổi lại đó là xương người thù không phải đã gãy như cành cây khô sao?

Đập gạch xong, đối phương giơ ngón tay ra làm động tác khiêu khích với Ninh Vũ Phi

Thấy vậy, Trần Thành Hạo hỏi: “Hay là chúng ta cũng đâm gỗ rồi chém mấy viên gạch?”

“Có gì ghê gớm đâu, để đấy cho tôi.”

Một người đứng đằng sau Ninh Vũ Phi đứng ram cũng lấy một tấm gỗ dày hai ngón tay rồi hít sâu vào một hơi.

Toang!

Đúng là đâm xuyên qua được, đúng là con nhà võ.

“Có gì đắc ý chứ, tôi cũng biết làm.”

Một người cao to đứng ra, chồng ba viên gạch lại thành một chồng, rồi dùng trán đập mạnh làm nó vỡ tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play