“Mọi người chờ đã, bây giờ tôi cảm thấy không được thoải mái…”

Người phục vụ sao có thể để bà ta rời đi, đến lúc người chạy mất rồi thì anh ta lấy ai chịu trách nhiệm.

Đây cũng là lần đầu tiên người phục vụ nhìn thấy một hóa đơn lớn đến thế, chẳng lẽ lúc bà ta gọi đồ ăn không nhìn giá cả sao?

“Mày đang làm cái gì vậy?”

Hoắc Mỹ Danh gầm lên một tiếng, đẩy người phục vụ ra.

Nhưng đúng lúc này, một người quản lý bước tới và vung tay đánh trả.

“Bốp!”

“Mày, mày, mày...mày là cái thá gì mà dám đánh tao?”

Hoắc Mỹ Danh che mặt mình, nói với hai người vệ sĩ đang đứng bên cạnh: “Còn cả hai tên chó chết các người nữa, thấy tôi bị đánh còn không đánh trả lại đi?”

“Xin lỗi, chi phí thuê mà bà trả cho chúng tôi chưa đến mức khiến chúng tôi phải liều mạng đánh người vì bà.” Một người vệ sĩ nghiêm túc nói.

“Nhân viên ở đây không phải người bà muốn bắt nạt là có thể bắt nạt được đâu.” Người quản lý nam cất tiếng.

Nhìn thấy cục diện trước mắt, Hoắc Mỹ Danh tức muốn điên rồi: “Đây là khách sạn kiểu gì vậy, tôi nhất định phải kiện đến khi các người phá sản mới thôi.”

“Hừ, vậy thì bà có thể thử xem. Khách sạn này là tài sản thuộc về nhà họ Tiêu, nhưng trước khi báo án, bà phải thanh toán toàn bộ chi phí này trước đã.” Người quản lý nam lạnh lùng quát lên.

Vừa nghe thấy là tài sản nhà họ Tiêu, Hoắc Mỹ Danh liền lập tức sững sờ, bà ta biết rõ lai lịch nhà họ Tiêu vốn dĩ không cùng một cấp bậc với nhà Tư Đồ, nếu không muốn nói là có hẳn một bối cảnh khác.

“Các người chờ... chờ đã, tôi sẽ nhờ người mang tiền đến bây giờ.”

Đừng nhìn bề ngoài Hoắc Mỹ Danh trông hào nhoáng lộng lẫy giống như một quý bà văn minh của tầng lớp thượng lưu, thực chất bên trong tất cả đều chỉ là giả dối.

Ninh Vũ Phi trở về biệt thự, đêm nay Tư Đồ Y Nhạn sẽ ở lại nơi này.

Mấy người phụ nữ đều lo lắng không biết đêm nay xảy ra chuyện gì, một mực chờ Ninh Vũ Phi quay lại.

“Vũ Phi, mọi chuyện thế nào rồi?”

“Không có cách nào nói rõ.” Ninh Vũ Phi kể lại chuyện đã xảy ra ở khách sạn.

Giang Vị Noãn và những người khác nghe xong đều không nói nên lời, trong lòng vô cùng khó chịu, không ngờ loại yêu cầu này mà người đó cũng có thể nói ra, thực sự quá coi trọng bản thân mình rồi.

“Mọi người đi nghỉ ngơi đi, tối nay tôi sẽ nghĩ cách.”

“Ừm!”

Ninh Vũ Phi ngồi trước cây đàn piano của Tư Đồ Y Nhạn, mở tác phẩm của Hoắc Mỹ Danh ra và chơi thử.

Được một lúc, quả nhiên anh phát hiện rất nhiều vấn đề, không chỉ có một đoạn mà Tư Đồ Y Nhạn đã chỉ ra trước đó.

Chơi xong toàn bộ khúc nhạc, khóe miệng Ninh Vũ Phi liền khẽ nhếch: “Thú vị đấy, bà cho rằng làm vậy thì sẽ không ai biết được sao?”

Sau khi Ninh Vũ Phi đánh thử một lần thì phát hiện vấn đề rất lớn ở bên trong, hơn một nửa bản nhạc đều là sao chép, cắt ghép từ những bản nhạc tương đối cổ điển rồi sắp xếp thành tác phẩm của mình, không phải ai cũng có thể nhận ra.

Đây chính là mánh khóe để Hoắc Mỹ Danh lợi dụng, phải công nhận bà ta cũng là một thiên tài về piano, có thể sắp xếp những bản piano cổ điển khó nhằn này thành những tác phẩm nổi tiếng của riêng mình, nhưng đáng tiếc là tham vọng và dã tâm của bà ta quá lớn, sinh ra lòng bất chính.

Chuyện trên mạng nhằm vào Tư Đồ Y Nhạn vẫn tiếp tục sôi sục, không có ý định nguôi ngoai, Hoắc Mỹ Danh một lần nữa ra mặt yêu cầu Tư Đồ Y Nhạn phải công khai xin lỗi.

Mục đích của bà ta rất rõ ràng, không phải vì bất cứ điều gì khác, chỉ muốn tống tiền của nhà Tư Đồ.

Ninh Vũ Phi đã tìm được cách giải quyết đúng như Tư Đồ Minh Hồng đã từng nói: Nếu Hoắc Mỹ Danh hung dữ dọa nạt, hãy cho bà ta nếm thử cảm giác thân bại danh liệt, mất hết danh dự, thảm hại như một con chuột chạy qua đường.

Sau khi nghe thấy kế hoạch của Ninh Vũ Phi, Tư Đồ Minh Hồng nói: “Chuyện này không thành vấn đề, nhưng phía Y Nhạn...”

“Y Nhạn, cậu có tin tưởng chính mình không?” Ninh Vũ Phi hỏi.

“Tôi không có lòng tin lắm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play