Vân Liên hỏi: “Vũ Phi, có chuyện gì à?”

“Ừm, tôi đi trước nha chị Liên, phần còn lại các chị tự giải quyết đi nhé.”

Ninh Vũ Phi mở cửa sổ nhảy ra ngoài, Vân Liên nhìn mà sợ, vội vàng đi qua xem, bỗng chợt nhận ra lo lắng của mình hoàn toàn dư thừa, chỉ thấy Ninh Vũ Phi vững vàng tiếp đất.

“Đây là lầu tám đấy!” Trương Mai Dung có hơi khó tin.

“Khinh công!”

Thanh Long hít sâu một hơi: “Nhảy xuống từ một độ cao như thế mà chẳng bị làm sao thì chỉ có luyện khinh công mới được thế thôi.”

“Không sai, cậu ta còn có thể bay qua một bức tường cao năm mét một cách dễ dàng mà. Hôm nay coi như tôi cũng được hiểu cái gì là người giỏi còn có người giỏi hơn rồi.”

Trước đây Hàn Ngục cũng từng không tin, không phục, nhưng cùng đồng hành hai ngày nay, ông ta thật tâm ngưỡng mộ Ninh Vũ Phi, phần hơn còn cảm thấy tôn kính cậu trai trẻ kia.

Năm tên vệ sĩ đã hoàn thành nhiệm vụ, báo cáo cho Vân Liên.

“Cắt đầu Đao Long.”

“Rõ!”

Ninh Vũ Phi không hề lo lắng sau này Vân Liên sẽ gặp nguy hiểm hay gì cả, chỉ cần bọn họ còn biết sợ thì đám người ngoài kia cũng chẳng dám lộn xộn nhốn nháo chi.

HIện giờ chuyện anh lo lắng nhất là sợ Đường Tố Nga và Tư Đồ Y Nhạn gặp chuyện, chỉ biết họ bị một đám người cản đường, ban nãy sốt ruột quá mà chẳng hỏi rõ được tình hình.

Ninh Vũ Phi gọi xe tới rồi gọi một cuộc điện thoại đi, lần này Đường Tố Nga bắt máy.

“Tố Nga, anh lên xe rồi, tình hình hiện tại chỗ bọn em thế nào rồi?”

“Anh Vũ Phi, bọn em vô tình gặp chị Bảo châu ở gần đó nên không sao cả, giờ bọn em đang trên đường về nhà, Y Nhạn bị thương rồi.” Đường Tố Nga nói.

“Nghiêm trọng lắm không?”

“Trầy da chút thôi anh, bọn em sắp tới nhà rồi, anh Vũ Phi, anh về thẳng nhà đi ạ.”

“Được!”

Ninh Vũ Phi cúp máy, anh nói với tài xế: “Chú ơi, lái đến biệt thự Ngự Giang đi.”

Hơn nữa tiếng sau, Ninh Vũ Phi vừa trở về đến biệt thự đã thấy một đám người giơ bảng đứng trước cửa, hô hào: Xin lỗi, xin lỗi đi.

Chắc chắn không vào được bằng cửa chính rồi, Ninh Vũ Phi chọn cách leo tường vào cho lẹ, anh nói với hai người bảo vệ: “Canh cửa cho kỹ, nhất định không được đánh người.”

“Rõ ạ, cậu Ninh.”

Ninh Vũ Phi chạy vào trong phòng khách, vừa vào đã thấy Tư Đồ Y Nhạn đang ngồi khóc thút tha thút thít, còn đám người Đường Tố Nga thì đứng bên cạnh an ủi không ngớt.

“Sao thế này, để tôi xem nào.” Ninh Vũ Phi nhìn vết thương trên trán Tư Đồ Y Nhạn.

“Vũ Phàm!”

Tư Đồ Y Nhạn cực kỳ tủi thân nhào tới ôm lấy Ninh Vũ Phi rồi khóc thé lên.

“Y Nhạn, không khóc nào, nín đi nào.” Ninh Vũ Phi an ủi cô một chút, anh quay sang hỏi Đường Tố Nga: “Tố Nga, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Em cũng không biết, ban đầu em đi theo Y Nhạn lên lớp phụ đạo lấy vài thứ, bỗng dưng lại gặp một đám người chặn trước cửa, không cho bọn em đi, còn kêu gào bắt Y Nhạn phải xin lỗi... Lúc đó vừa gọi cho anh xong, bọn họ lắc xe bọn em nên Y Nhạn bất cẩn bị đụng trầy trán.”

Ninh Vũ Phi gật đầu an ủi Tư Đồ Y Nhạn: “Y Nhạn, cậu cũng không biết chuyện gì à?”

“Tôi cũng không rõ, tôi không có làm gì hết, chỉ là đêm nay lên lớp phụ đạo lấy vài thứ mà thôi.”

“Ừ, không sao đâu, chắc là hiểu lầm gì thôi đừng sợ.” Ninh Vũ Phi an ủi.

Không biết vì sao tự dưng bị một đám người chặn đường, dù là ai cũng bị dọa cho sợ chớ nói chi là một cô gái.

Lúc này, Tề Diễm Hân nói: “Tôi tìm được nguyên do rồi, mấy cô cậu mau xem cái này đi.”

Cô ta cầm laptop qua, trên màn hình là một bài post với tiêu đề [Một cô con gái nhà giàu không biết tự lượng sức mình dám tuyên bố tác phẩm của bậc thầy piano Hoắc Mỹ Danh là tác phẩm đạo nhái]

Ở bên dưới người để lại bình luận luôn mồm luôn miệng đều nhắm vào “cô con gái nhà giàu” ấy, cuối cùng post các loại ảnh chụp của Tư Đồ Y Nhạn lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play