Tề Diễm Hân nhìn sơ qua căn biệt thự này một chút, biết rõ giá cả nó không rẻ, không phải có tiền là có thể mua được.
“Thật là thần bí!”
Bởi vì bây giờ là ban ngày cho nên Tề Diễm Hân cũng không dám tùy tiện lẻn vào, chỉ có thể rời đi.
Trong phòng, Ninh Vũ Phi đang cùng Vân Liên nói chuyện phiếm, anh hỏi một chút về những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, thật sự thì chỉ là nhàm chán tới uống chút trà tâm sự, thuận tiện giúp Vân Liên nhìn một chút xem tình trạng sức khỏe cô ấy thế nào rồi.
“Chị Liên, không có bất cứ vấn đề gì, sức khỏe của chị vẫn rất khỏe mạnh.”
“Vậy là tốt rồi, tôi cảm ơn cậu lần trước đã giúp tôi, nếu không, bây giờ có thể là tôi đã chết rồi.” Vân Liên nói.
Ninh Vũ Phi khoát khoát tay: “Giữa chị với tôi mà còn nói cảm ơn làm gì, quá xa lạ rồi, mấy thế lực kia có còn đến gây chuyện với chị hay không?”
“Trước mắt vẫn bình thường, sau vụ bọn họ hành động thất bại lần trước, có thể là đã có chút nể sợ cậu, cho nên đoạn thời gian này ngược lại yên lặng hơn rất nhiều, nhưng mà cái người đã âm thầm hạ độc tôi vẫn chưa tìm ra được, tôi cũng không biết đó là ai, không dám tùy tiện để người khác đi điều tra.”
“Người này quả thật là một phiền toái, nếu như không nhanh chóng xử lý thì khó mà cam đoan về sau sẽ không xảy ra chuyện.”
Ninh Vũ Phi suy tư một hồi, nói: ”Chị Liên, như vậy đi, tôi sẽ âm thầm giúp chị điều tra một chút?”
“Không được, tôi không thể để cho cậu lâm vào trong nguy hiểm, chuyện này cậu đừng xen vào.” Vân Liên mạnh mẽ từ chối.
“Chị Liên...”
“Vũ Phi, tôi cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng mà chuyện này là chuyện giữa mấy người chúng tôi, cho nên chuyện này cậu cũng đừng nên nhúng tay vào.”
Giọng Vân Liên rất kiên quyết, cho dù Ninh Vũ Phi có lợi hại đến thế nào nhưng mà khi đối mặt với nguy hiểm thì cậu ấy cũng chỉ là cơ thể máu thịt bình thường mà thôi, cậu ấy không phải người bên trong Thiên Hội, không cần phải vì Thiên Hội mà làm bất cứ chuyện gì cả.
Huống chi Ninh Vũ Phi còn là tiểu sư đệ mà Lệ Khinh Thiền yêu thương nhất, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì nên làm thế nào bây giờ.
“Haiz, vậy được rồi!” Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ nói.
“Được rồi, có muốn ăn một bữa cơm cùng với chị hay không, nhà hàng Tụ Tiên?”
“Không được không được, tôi chỉ tranh thủ chút thời gian tới xem sức khỏe chị có khá hơn chút nào không thôi, nếu như đã không có chuyện gì thì tôi phải quay về ngay.”
Ninh Vũ Phi chào tạm biệt Vân Liên, cảnh này đã để cho một người nhìn thấy, ánh mắt người đó khẽ híp lại một cái.
Anh ta đi tới một chỗ vắng vẻ, cầm điện thoại lên bấm một dãy số, nói: ”Ông chủ, thân phận của cao thủ thần bí lần trước hình như tôi đã xác định được rồi.”
“Là ai?” Đối phương trầm giọng nói.
“Chỉ là một tên nhóc sinh viên mà thôi, không có bối cảnh gì, chỉ là tài nghệ rất tốt, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta.”
“Ừ, vậy thì cứ giữ nguyên kế hoạch mà tiến hành, nếu như mọi chuyện thành công thì cậu sẽ trở thành người nắm quyền cao trong Thiên hội.”
“Vâng!”
Thời gian lại qua thêm mấy ngày, Tề Diễm Hân cũng đã quen thuộc hơn khi ở chung với mọi người, cô thích đùa giỡn chung với bọn họ.
Còn dạy cho mấy người Giang Vị Noãn học tập một chút các lễ nghi của tiếp viên hàng không nữa.
Ninh Vũ Phi nằm trên ghế sa lon, nhìn bên ngoài thì có vẻ như là đang nhìn điện thoại, nhưng mà thật ra thì hai con mắt cứ luôn nhìn chằm chằm mấy đôi đôi chân dài kia.
Bỗng nhiên, một bóng người ngồi xuống bên cạnh Ninh Vũ Phi, nhìn thấy ánh mắt không thành thật của Ninh Vũ Phi, một tay nắm thật chặt lỗ tai anh: ”Đẹp như thế sao?”
“Ai yo, chị Bảo Châu nhẹ một chút, tôi không nhìn gì cả, tôi chỉ chơi điện thoại thôi mà.”
Ninh Vũ Phi vuốt vuốt lỗ tai của mình, hỏi: “Này, không phải chị đã đi làm rồi sao, chuyện gì đây?”
“Xảy ra một vụ án vô cùng nghiêm trọng, là án phanh thây, lần này còn tàn nhẫn hơn lần trước.” Lăng Bảo Châu nói.
“Cái này... Không phải là chị muốn để cho tôi đi nhìn cái thi thể kia đó chứ, quên đi thôi, xui xẻo lắm.”
“Bây giờ vụ án này không phải do tôi tiếp nhận, cho nên cậu không cần đi, vị tổ trưởng mới kia không thích cậu, lần trước cậu cũng tiếp xúc qua với anh ta rồi đó.”
Ninh Vũ Phi sờ lên cái mũi, rất vô tội nói: ”Tôi có làm gì đâu, tôi chỉ sử dụng quyền lợi của mình mà thôi.”
“Xem là như thế đi, mặc kệ anh ta, hôm nay tại sao các người lại không đi học?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT