"Chị Liên, tôi cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi về trước đây. Là phúc không phải là họa, là họa thì cũng trốn không thoát được, tạm biệt, hôm khác tôi lại tới thăm chị."

Nhìn Ninh Vũ Phi phóng khoáng mà rời đi, Vân Liên có chút bất lực và lo lắng, tự nhiên càng có cảm giác lo lắng Ninh Vũ Phi thật sự sẽ gặp tai nạn.

"Chị à, muộn rồi, đi ngủ sớm đi?"

“Ừ, muộn rồi. Bây giờ cậu đi theo dõi và đưa cậu ấy về đến nhà. Nhớ kĩ, để mắt đến đường đi một chút", Vân Liên sai bảo.

"Vâng ạ!"

Lúc trở về biệt thự đã rất muộn, Ninh Vũ Phi vừa định trèo cửa sổ vào phòng, đột nhiên có đôi tay duỗi tay ra túm lấy cổ áo Ninh Vũ Phi.

"Cậu vào đây cho tôi?"

Lăng Bảo Châu kéo Ninh Vũ Phi vào phòng, hỏi: "Thẳng thắn giải thích, tại sao cậu lại lẻn ra ngoài muộn như vậy, tại sao?"

Ninh Vũ Phi nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Bảo Châu trong bóng tối, bất lực nói: "Chị Bảo Châu, hãy nghe tôi giải thích. Một người bạn rủ tôi ra ngoài tán dóc mà thôi. Thật sự không có gì."

"Còn muốn nói dối tôi?"

Lăng Bảo Châu ném Ninh Vũ Phi xuống giường bằng một cú ném qua vai, sau đó dùng một tay đè lên và khóa cổ Ninh Vũ Phi, đồng thời dùng sức kéo khóa tay Ninh Vũ Phi lại.

"Chị Bảo Châu, tôi sắp chết rồi, tôi sắp chết... Ư..."

“Bớt bớt đi, nào, cậu có chuyện gì giấu tôi, là bí mật đi ra ngoài điều tra chuyện của kẻ giết người sao?” Lăng Bảo Châu nói.

"Không có, không có... không được rồi."

Ninh Vũ Phi trợn mắt ngất đi, Lăng Bảo Châu nhìn thấy Ninh Vũ Phi không nhúc nhích, liền nói: "Ninh Vũ Phi đừng giả bộ với tôi nữa?"

Sau khi lắc mạnh hai lần, Lăng Bảo Châu quay Ninh Vũ Phi lại và thăm dò nhịp thở của anh.

"Không có hơi thở?"

Điều này làm cho Lăng Bảo Châu lo lắng vỗ vỗ mặt Ninh Vũ Phi: "Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi, cậu tỉnh lại đi?"

"Làm sao có thể xảy ra chuyện này, tôi vừa rồi không dùng nhiều lực mà?"

Lăng Bảo Châu nhanh chóng cởi cúc áo của Ninh Vũ Phi, và sau đó hít một hơi thật sâu, nhắm thẳng vào miệng Ninh Vũ Phi tiến hành hô hấp nhân tạo.

Ninh Vũ Phi lập tức mở mắt khi cảm nhận được đôi môi ấm áp của Lăng Bảo Châu, không ngờ Lăng Bảo Châu lại hô hấp nhân tạo cho mình.

Phù...

Lăng Bảo Châu nhìn lên và thấy Ninh Vũ Phi nhắm mắt, nếu để đối phương biết rằng mình đang giả vờ, là anh coi như xong đời.

"Ninh Vũ Phi..."

Sau khi Lăng Bảo Châu gọi vài lần mà không có ai trả lời, cô ta vội vã ấn mạnh vào ngực của Ninh Vũ Phi.

Sau đó, lại miệng đối miệng hô hấp nhân tạo vài lần, Lăng Bảo Châu đầu chảy đầy mồ hôi.

"Ninh Vũ Phi, tôi không phải cố ý đâu, cậu mau tỉnh lại đi?"

"Khụ khụ..."

Ninh Vũ Phi giả vờ ho khan, sau đó bối rối nhìn Lăng Bảo Châu: "Chị Bảo Châu, cô cứ như thế này thì tôi muốn chết cũng không được?"

"Ưm..."

Đột nhiên, Lăng Bảo Châu nằm nhoài lên ngực Ninh Vũ Phi và bắt đầu khóc, vừa rồi cô ta thực sự rất sợ hãi.

Cô ta là cảnh sát, nếu lỡ tay giết chết Ninh Vũ Phi, cô ta thực sự không biết phải làm sao.

“Chị Bảo Châu, tôi xin lỗi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa.” Ninh Vũ Phi cảm thấy mình có chút đùa giỡn thái quá rồi.

Lăng Bảo Châu lau mắt nói: "Cậu không sao là tốt rồi, tôi đi về trước đây."

"Hầy..."

Ninh Vũ Phi muốn nói thật, nhưng Lăng Bảo Châu đã đi ra ngoài rồi, đành phải từ bỏ, anh liếm liếm miệng mình, quả là không tồi.

"Ồ, thôi đi ngủ đi, nếu nói thật thì thể nào chị Bảo Châu cũng ném mình ra khỏi tầng hai cho mà xem."

Trong biệt thự của nhà họ Âu Dương, Âu Dương Chấn Hùng nhận được cuộc gọi liền đứng dậy trả lời: "Nửa đêm gọi điện cho tôi có chuyện gì vậy?"

"Chủ tịch, ám sát thất bại rồi, người của chúng ta còn chưa trở về?"

“Rác rưởi, chuyện gì đang xảy ra, đánh trực diện thì đánh không lại, giờ đánh lén cũng thất bại là sao?” Âu Dương Chấn Hùng có chút tức giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play