"Ninh Vũ Phi, cậu là biến thái hay sao hả? Không phải tôi bảo cậu đến để thưởng thức thi thể đâu?" Lăng Bảo Châu cạn lời rồi.

"Không, không, không, tôi chỉ nói rằng người này có thể chất không tệ, dù cho có bị đốt cháy rồi mà vẫn giữ được sự đàn hồi của cơ bắp thôi."

"Sau đó thì sao?"

Ninh Vũ Phi nói: "Thật ra thì, cô trực tiếp làm xét nghiệm ADN à?"

"Chúng tôi đã làm những gì có thể làm rồi, nhưng nó không khớp với những dữ liệu hiện có trong cơ sở dữ liệu."

"Vậy thì tôi cảm thấy không cần thiết phải kiểm tra nữa đâu, bởi vì không thể tìm thấy ADN của người đã khuất. Còn thêm cả thể trạng người này, nói lên điều gì?"

Lăng Bảo Châu vội vã hỏi: "Chẳng lẽ người chết là người nhập cư trái phép, không có nhập dữ liệu vào cơ sở sao?"

"Ôi này này, chị Bảo Châu, đây là loại mạch não gì vậy? Tôi chắc chắn 80% rằng người này là vệ sĩ của một gia đình lớn. Danh tính của những người này là giả, và thông tin là giả. Nếu cô không tin nó, mảnh vụn màu đen trên đó cũng có thể kiểm tra qua thử. Xem xem có phải chất vải của âu phục hay không? "

“Làm thế nào mà cậu chắc chắn như vậy?” Lăng Bảo Châu nói.

"Bởi vì đây là nội tình mờ ám giữa các vệ sĩ. Sau khi nhận nhiệm vụ bảo vệ mục tiêu, bọn họ dùng nhân dạng khác ngụy trang. Vì trong giới nhà giàu quyền quý thì chuyện giết người là chuyện bình thường, để người có thân phận thật không rõ ràng giết người. đó là điều bình thường. ” Ninh Vũ Phi nhún vai.

Sau đó anh kiểm tra miệng vết thương một lúc rồi nói: "Tôi nghĩ đây là chắc là báo thù thì phải, mấy vết thương này đều vô cùng hỗn loạn, hơn nữa độ nông sâu không đồng đều, có thể tưởng tượng một chút, cái này có thể là do hung thủ ra tay lúc trong lúc vô cùng phẫn nộ."

"Tại sao?"

Ninh Vũ Phi bất lực nói: "Việc này cần phải điều tra. Dù tôi có nói ra thì cũng không đúng hoàn toàn. Tôi chỉ là đoán thôi."

"Được rồi, tôi sẽ cử người đến các công ty vệ sĩ lớn để điều tra."

Một thành viên trong đội lo lắng từ bên ngoài bước vào và nói: "Đội trưởng Lăng, có người vừa nhận được tin báo rằng đã tìm thấy một xác chết?"

“Đi!” Lăng Bảo Châu nói.

"Tôi cũng muốn đi!"

Mấy người đến nơi tìm thấy xác chết, đó là một con mương hôi thối bên cạnh đường cao tốc ở ngoại ô phía Tây, có người đã nhặt được chiếc túi có chứa xác chết.

“Nhân chứng thấy tận mắt đâu?” Lăng Bảo Châu hỏi.

"Đó là một người đàn ông vô gia cư. Sáng nay khi anh ta đang nhặt rác, anh ta phát hiện một chiếc túi đựng xác chết. Nó vẫn còn rất mới, nên anh ta đi xuống và mở ra xem. Thấy bên trong toàn là xác chết, vậy nên đã bị dọa sợ."

"Đi, nhìn một chút!"

Ninh Vũ Phi đi theo nhìn một cái, cau mày nói: "Người anh em này sao lại bi thảm như vậy, bị phân thây ư?"

Chỉ có thể nhìn thấy một bàn tay bên trong chiếc túi này, và phần còn lại hoàn toàn không thể nhìn thấy.

Đây là lần đầu tiên Lăng Bảo Châu nhìn thấy phương thức tàn nhẫn này, trong lòng vô cùng kháng cự.

"Các anh mang xác chết về để làm báo cáo kiểm tra, và tìm kiếm cẩn thận xung quanh có sót lại manh mối nào không?"

“Chị Bảo Châu, đã nhìn thấy vũ khí giết người chưa?” Ninh Vũ Phi hỏi.

"Không có, vũ khí giết người có lẽ vẫn còn ở hiện trường gây án."

"Chắc là không phải đâu, bởi vì kẻ sát nhân còn có thể nghĩ tới việc xử lý cái xác, có nghĩa là kẻ sát nhân sẽ không quên vũ khí giết người."

Ninh Vũ Phi nhìn xung quanh nói: "Chúng ta đi dạo một vòng xem."

"Được!"

Lăng Bảo Châu đi theo sau Ninh Vũ Phi, và hai người họ đi đến trước con mương bốc mùi, nơi xác chết được tìm thấy.

Điều này làm cho Lăng Bảo Châu rất khó hiểu hỏi: "Tại sao cậu lại đưa tôi tới đây?"

"Cái xác trong chiếc túi này chưa hoàn chỉnh, còn có những bộ phận khác, còn có hung khí giết người. Có lẽ kẻ sát nhân đã quên nó. Hắn sẽ làm gì chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play