Bốp!

Ninh Vũ Phi giơ tay lên, đấm người đàn ông trước mặt, anh ta mất đà lui về sau vài bước.

“Cậu... Muốn chết sao?”

“Hừ, dám uy hiếp tôi, con người tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp.” Ninh Vũ Phi nói.

Hai tên vệ sĩ mặc vest nhanh chóng xông lên, trước mặt bọn họ là một sinh viên vô cùng kiêu ngạo.

Nhưng họ hoàn toàn đánh giá thấp thực lực của Ninh Vũ Phi sinh viên trong lớp giống như đang xem phim vậy.

Ninh Vũ Phi nhanh nhẹn và ném hai vệ sĩ mặc đồ tây hung ác ra khỏi cửa.

“Cậu nhóc, cậu chờ đấy, cậu sẽ phải hối hận." Tên vệ sĩ hoảng sợ đứng dậy bỏ chạy.

Thấy đánh không lại, anh ta chỉ có thể buông lời cảnh cáo.

Ninh Vũ Phi vỗ tay: “Đi thôi, đi gặp Lục Phong Thành.”

“Vũ Phi, đừng đi, nếu bên đó có nhiều người thì phải làm sao?”

“Nhưng mọi thứ phải được giải quyết, phải không? Nếu cậu quan tâm thì đi theo xem.”

Trên đường đi, Cao Tử Tuấn cũng nói với Ninh Vũ Phi một chút chuyện về Lục Phong Thành, thật ra Lục Phong Thành chính là đội phó của đội bóng rổ Long Diệu.

“Ừm!”

Sau khi Ninh Vũ Phi đáp lại, bước vào phòng tập thể dục, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, đột nhiên không biết phải nói gì.

Toàn bộ sân bóng rổ đều chật cứng người, đây là sân bóng rổ lớn nhất của Đại học Long Diệu, có sức chứa hơn 5.000 người, nhưng giờ đã kín chỗ.

Đa số đều là những người hâm mộ Lục Phong Thành, có thể bằng số lượng người hâm mộ của một ngôi sao hạng nhất.

Bởi vì đây chỉ là số ít, vẫn còn rất nhiều người ở bên ngoài chưa thể kiếm được một chỗ ngồi.

“Vũ Phi, cậu có căng thẳng không?” Trần Thành Hạo hỏi.

“Tại sao phải căng thẳng, tôi không phải chiến đấu với đám người này, đương nhiên không sợ.”

Lúc này, Lục Phong Thành đã thay quần áo, đang yên lặng chờ Ninh Vũ Phi xuất hiện.

“Ninh Vũ Phi, mau thay quần áo đi. Nghe nói kỹ năng của cậu rất tốt. Hôm nay chúng ta có thể so tài.”

“Không cần, ném một trái ba điểm đi, hôm nay tôi không có tâm trạng chơi bóng!” Ninh Vũ Phi nhún vai.

“Nếu cậu tự tin như vậy thì được.”

Những người phía trên có chút không vui, có người bất mãn nói: “Ninh Vũ Phi lấy đâu ra tự tin như vậy chứ, nói ném trái ba điểm là được rồi à, cái này không phải là đang tự tìm đường chết sao?”

“Ai biết được, anh ta đúng là tự tìm đến chỗ chết, cho rằng mình thắng được mấy trận bóng mà không xem ai ra gì.”

“Lại còn muốn cùng thần tượng của chúng ta chơi bóng, đúng là một trò đùa!”

Một số người hâm mộ trung thành của Lục Phong Thành đã lên tiếng gay gắt, chửi bới Ninh Vũ Phi, nói những thành tích trước đây của Ninh Vũ Phi không đáng giá.

Làm sao để mô tả loại người này? Nói trắng ra chính là loại người hâm mộ không có não.

Trần Thành Hạo và Cao Tử Tuấn rời sân, Ninh Vũ Phi nhìn thoáng qua, thấy Giang Vị Noãn, cô ấy thật sự được mời tới.

“Ninh Vũ Phi, đừng nói tôi không cho cậu cơ hội, bóng của cậu này.” Lục Phong Thành ném bóng cho Ninh Vũ Phi.

Còn Ninh Vũ Phi nhận bóng sau đó ném bóng bằng một tay, anh ném trúng rổ, vô cùng chính xác và lạnh lùng nói: “Cậu không phòng thủ sao?”

“Cậu cảm thấy cậu có khả năng thắng không mà nói?”

Đến lượt Lục Phong Thành tấn công, anh ta nghĩ đã đến lúc đánh phủ đầu đối thủ, nhưng Ninh Vũ Phi lại để đối phương chạy thẳng về phía rổ.

Lục Phong Thành vượt qua Ninh Vũ Phi, sau đó anh ta bật lên và ném bóng vào rổ một cách quyết liệt.

“Oa...”

“Thần tượng của chúng ném bóng trông thật sự quá đẹp trai!” Có không ít người si mê anh ta.

Sau khi nhận bóng, Ninh Vũ Phi lại thực hiện cú ném bằng một tay, vô cùng đơn giản, không gây áp lực, cũng như không cần phô diễn kỹ năng.

“Có bản lĩnh thì cậu đấu cho đàng hoàng đi.” Lục Phong Thành bối rối.

Trước kia khi chưa đứng ở trước mặt Ninh Vũ Phi, anh ta nghĩ Ninh Vũ Phi ném rổ cũng không chuẩn xác gì mấy, nhưng bây giờ đối mặt với Ninh Vũ Phi, anh ta cảm thấy vô cùng bất lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play