Ninh Vũ Phi mỉm cười hỏi, quả thực cách chơi của Lăng Bảo Châu vừa rồi khiến anh được mở mang tầm mắt.

“Thôi đi, tôi đang đi tuần rồi, một học sinh mà chơi game gì chứ hả?” Lăng Bảo Châu nói.

“Thế nhưng… mấy người Giang Vị Noãn cũng là học sinh mà?”

Đột nhiên, Lăng Bảo Châu dừng bước, cô ta nói: “Thật ngại quá, cậu nói sai rồi, bọn họ là nữ sinh mà!”

“Ựa!”

Lăng Bảo Châu cầm chiếc đi pin đi tuần tra xung quanh biệt thự, Ninh Vũ Phi bất lực nhún vai rồi lên phòng đi ngủ.

Ting ting!

12 rưỡi đêm, điện thoại di động của Ninh Vũ Phi vang lên.

“Chị Minh Nguyệt, có chuyện gì thế?”

“Cậu là Ninh Vũ Phi nhỉ, chúng ta gặp mặt nhau được chứ?” Một giọng nói yếu ớt vang lên từ đầu dây bên kia.

Ninh Vũ Phi đang tìm kiếm dáng vẻ người này trong đầu, cuối cùng cũng khẳng định được đó là Khương Triết Minh, anh lập tức bật dậy hỏi: “Anh làm gì chị Minh Nguyệt thế?”

“Haha, tôi đợi anh ở bến cảng phía Đông số 2, anh đến muộn thì mất vui đấy.”

Tiếng cúp máy vang lên, Ninh Vũ Phi nhanh chóng thay quần áo rồi nhảy ra khỏi cửa sổ, anh tránh được camera do Lăng Bảo Châu cài đặt một cách hoàn hảo.

Bởi vì chiếc camera này chính mắt anh nhìn thấy nó chỉ đặt ở đó cho có, chỉ là người bên ngoài đi vào sẽ không biết đó là góc chết.

Lăng Bảo Châu vừa nhấp một ngụm cafe, cô ta thấy trên màn hình một bóng đen lướt qua. Cô ta hết sức cảnh giác, nhanh chóng cầm súng bước ra ngoài.

Thế nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy tên sát thủ nào đến.

Lăng Bảo Châu khẽ nhíu mày: “Vừa rồi là do mình nhìn nhầm sao? Đó không phải là bóng người à?”

Vì thế, Lăng Bảo Châu cẩn thận tìm kiếm mọi ngóc ngách trong phòng một lần mà chẳng thấy ai.

Cô ta không biết bóng đen đó chính là Ninh Vũ Phi, camera không quay lại được dáng người Ninh Vũ Phi mà chỉ quay lại được bóng của anh.

Ninh Vũ Phi vội vàng bắt taxi đến bến tàu số 2 ở phía Đông, anh lo lắng cho sự an toàn của Tần Minh Nguyệt.

Tên Khương Triết Minh này không phải người đơn giản, chắc chắn anh ta đã từng giết người, anh lo lắng đó là do chuyện xảy ra trong bữa tiệc đêm hôm đó đã dẫn đến suy nghĩ cực đoan của anh ta.

Một giờ sau, Ninh Vũ Phi đã đến bến tàu số 2, xung quanh rộng lớn, container ở khắp nơi.

Có vài tên xã hội đen đang hút thuốc uống rượu ở đó, những thanh thép hoặc ống thép được đặt ở bên cạnh.

“Đại ca, có người đến!” Một tên đàn em nói.

Đại ca là một người đàn ông mũi tẹt, anh ta cầm ống thép lên hỏi: “Cậu là Ninh Vũ Phi?”

“Là tôi đây. Khương Triết Minh đâu?” Ninh Vũ Phi hỏi lại.

“Tôi không quen biết Khương Triết Minh nào cả. Tôi đã ở đây đợi cậu rất lâu rồi, có người muốn giáo huấn cậu một chút.”

Nói xong anh ta cười gằn một tiếng, chỉ huy đám đàn em: “Lên đi! Chặt đứt một tay của nó cho tao!”

Đám côn đồ này có tổng cộng 5 người, thêm tên mũi tẹt này nữa là 6 người, tất cả bọn chúng đều gầy gò và có hình xăm trên người.

“A…!”

Một tên cầm ống thép hung hãn xông tới, Ninh Vũ Phi cúi người tránh đòn, anh giơ tay lên giữ chắc mặt đối phương rồi ném anh ta xuống đất.

Ầm!

Sắc mặt tên côn đồ ngay lập tức trở nên khó coi, anh ta không ngừng lăn đi lăn lại trên mặt đất, suýt chút nữa thì anh ta bị gãy xương sống.

Thấy thế, tên cầm đầu hét lên: “Lên hết cho tao!”

5 người còn lại trực tiếp xông lên, thế nhưng Ninh Vũ Phi ra tay quá nhanh, còn nhanh hơn cả động tác vung gậy của bọn chúng.

Rầm rầm rầm!

Từng người một không phải bị đạp nôn ra nước đắng thì là bị đánh vào phía trước, răng cửa rơi ra hết.

Chúng lăn lộn trên mặt đất rồi quỳ xuống che miệng đang chảy máu.

Ninh Vũ Phi nhìn đám côn đồ hỏi: “Có phải Khương Triết Minh các anh đến đây đợi tôi rồi dạy cho tôi một bài học không?”

“À…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play